tình nhân bé nhỏ

Chương 4: Sao Lại Cứng Thế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Lý Quân dẫn bác sĩ đến, Tô Tình đang nằm trên giường dặm lại lớp trang điểm.

Sau khi cánh cửa mở ra, trên trán Lý Quân vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Vừa bước vào, hơi nóng từ mồ hôi trên người anh ta đã lan tỏa khắp căn phòng.

Chắc hẳn anh ta vừa hoàn thành tiết mục đua ngựa cho khách.

“Không phải nói là không cử động được sao?” Anh ta nhíu mày trừng mắt nhìn Tô Tình.

Tô Tình khép hộp phấn lại, cười với vẻ mặt vô tội: “Đúng vậy, không cử động được mà.”

Bác sĩ định bước lên kiểm tra, Lý Quân ngăn lại: “Không cần kiểm tra đâu, cô ấy lừa chúng ta rồi.”

Tiếng hát từ bên ngoài vọng vào, phá vỡ bầu không khí kỳ quái trong phòng. Vị bác sĩ cầm hộp thuốc rồi đi ra ngoài.

Tô Tình tựa vào đầu giường, cười quyến rũ với Lý Quân: “Tôi không gọi bác sĩ, tôi chỉ muốn xuống lầu, nhưng chiếc nạng bị rơi xuống đất, tôi không với tới được, nên tôi không lừa anh.”

Lý Quân nhặt chiếc nạng đơn trên đất đưa cho cô, không nói một lời quay lưng bước ra ngoài.

“Ê!” Tô Tình gọi anh ta.

Lý Quân dừng lại và quay người.

Dưới ánh đèn, Tô Tình chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn anh ta, nói: “Chống nạng đi chậm lắm, anh bế tôi xuống đi.”

Lý Quân hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bỏ đi.

Tô Tình cầm điện thoại lên, chưa kịp bấm số đã nói vọng vào điện thoại: “Alo, lễ tân à? Bên các cô có một người tên là Lý Quân...”

Người đàn ông đột ngột lao tới, giật điện thoại khỏi tay cô và cúp máy.

Khóe môi Tô Tình nở nụ cười đắc ý. Cô xoa xoa cổ tay mình, làm nũng nói: “Nhẹ tay thôi chứ, làm người ta đau tay quá.”

Lý Quân hít một hơi sâu, trừng mắt nhìn cô, sau đó cúi người bế cô lên.

Tô Tình vẫn mặc chiếc sườn xám xẻ tà cao. Cơ thể cô rất thơm, không phải mùi nồng của hương phấn, mà là mùi trái cây rất ngọt ngào, dễ chịu.

Cơ thể người phụ nữ mềm mại và rất nhẹ.

Cô không thấp, khoảng một mét bảy, với chiều cao này thì cân nặng có vẻ hơi gầy, nhưng những chỗ cần có da thịt... thì không hề thiếu chút nào.

Chỉ là bế cô xuống lầu, chưa đầy ba phút, Lý Quân đã bị bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô ép sát nhiều lần. Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô cố ý vòng qua cổ anh ta, khi nói chuyện cũng cố tình phả hơi thở trước mặt anh ta.

“Sao người anh cứng thế?”

Khi cô nói, âm cuối luôn cao lên, mang theo chút nũng nịu: “Làm người ta đau quá.”

Lý Quân căng mặt, bế cô đến tận sân khấu ca múa, tìm một chiếc ghế đặt cô xuống, sau đó quay lưng bỏ đi.

Tô Tình vẫy tay: “Cảm ơn nhé, Đại...”

Lý Quân đột ngột quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Tô Tình cười với vẻ quyến rũ: “Đại ca ca ~”

Lý Quân: “...”

Tô Tình vừa ngồi xuống, nhiều người đàn ông xung quanh đã chú ý đến cô.

Cô cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo không thua bất kỳ ngôi sao điện ảnh nào, hơn nữa thân hình cực kỳ nóng bỏng. Chiếc sườn xám xẻ tà cao làm nổi bật bộ ngực cao vút. Cô ngồi nghiêng trên ghế, eo thon không thể nắm trọn, vòng mông cong vểnh căng tròn làm chiếc sườn xám ôm sát, phía dưới là cặp đùi trắng nõn lộ ra, làn da trắng gần như phát sáng.

Những người đàn ông bên cạnh cũng có bạn đồng hành nữ, những người phụ nữ đó về khí chất và ngoại hình đều không bằng Tô Tình. Thấy người đàn ông bên cạnh mình không ngừng nhìn về phía Tô Tình, mấy người phụ nữ cảm thấy không thoải mái.

Họ đã sớm chú ý đến Tô Tình. Đầu tiên là kinh ngạc trước vẻ ngoài của cô, sau đó họ nhìn thấy chiếc vòng đeo ở chân bị thương của cô.

Thực ra đó là một chiếc vòng tay.

Tổng giá trị khoảng hơn hai mươi vạn tệ, không phải là quá đắt, nhưng đó là phiên bản giới hạn, toàn quốc chỉ bán hai mươi chiếc.

Người có thể có được chiếc vòng này không những phải giàu có mà còn phải có thân phận.

Người phụ nữ này không chỉ có được chiếc vòng đó, mà còn... đeo một thứ quý giá như vậy vào chân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×