Đêm đó, Hạ bước vào giấc mơ với trái tim bồn chồn. Cô biết rằng mỗi lần gặp anh, nguy cơ lộ diện càng tăng, nhưng cảm giác được gần anh, nhìn thấy ánh mắt trầm ấm và nụ cười dịu dàng, vẫn khiến cô không thể dừng bước.
Con phố cổ hiện ra như thật, ánh trăng chiếu lên mái ngói cũ, gió thổi nhẹ mang theo mùi hoa sữa. Anh đứng đó, dáng người uy nghiêm nhưng ấm áp, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy cô.
“Em… đã đến,” giọng anh vang, vừa trầm vừa dịu. “Hôm nay… em có cảm giác gì?”
Hạ bước tới gần, tim đập mạnh, tay run run nắm lấy tay anh. “Tôi… tôi muốn… cảm nhận anh gần hơn. Tôi không muốn chỉ nhìn từ xa nữa.”
Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm pha chút lo lắng nhưng đầy trìu mến. “Em biết… mỗi khoảnh khắc chúng ta gần nhau là rủi ro. Nhưng ta cũng muốn… cảm nhận em.”
Họ đứng cạnh nhau, không gian như ngưng đọng. Hạ đặt tay lên vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, trái tim cô gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh hạ tay, nhẹ nhàng ôm cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em… em có biết không? Ta đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm. Dù thời gian chia cách, trái tim ta luôn hướng về em,” anh nói, giọng trầm ấm mà dứt khoát.
Hạ khẽ rùng mình, áp mặt vào vai anh. “Tôi cũng vậy… tôi chưa từng cảm nhận gì mãnh liệt như thế này. Anh… anh khiến tim tôi… rung động từng nhịp.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Họ đứng bên nhau, ánh trăng lấp lánh trên mái ngói, gió nhẹ thổi qua tóc, và cả hai cảm nhận được sợi dây vô hình nối hai trái tim từ hai thời đại. Tình yêu của họ không còn chỉ là cảm giác, mà là sự kết nối sâu sắc, mãnh liệt và không thể phủ nhận.
Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc ngọt ngào này, Hạ vẫn nhận ra những dấu hiệu lạ: bóng mờ thoáng qua góc phố, tiếng động kỳ lạ vang vọng bên bờ sông, như cảnh báo rằng nguy cơ lộ diện vẫn hiện hữu.
Hạ nhắm mắt, hít sâu, và thầm nghĩ: “Dù có nguy hiểm, dù có phải đối mặt với thời gian, trái tim tôi đã chọn anh. Tôi sẽ không rút lui.”
Anh khẽ hôn lên trán cô, một hành động vừa dịu dàng vừa bảo vệ. “Em… chỉ cần tin vào ta, và ta sẽ cùng em… vượt qua mọi nguy hiểm.”
Giây phút ấy, Hạ hiểu rằng tình yêu xuyên thời gian của họ đã bước vào một giai đoạn mới, nơi cảm xúc thăng hoa nhưng cũng đầy thử thách. Mỗi khoảnh khắc gần nhau đều quý giá, nhưng họ phải luôn cảnh giác, vì dòng thời gian và những mối nguy cơ đang chực chờ.
Khi tỉnh dậy, Hạ ghi nhanh vào nhật ký:
Khoảnh khắc gần gũi… lần đầu tiên tôi cảm nhận anh thật sự. Trái tim chúng tôi đã hòa nhịp. Nguy cơ vẫn hiện hữu, nhưng tình yêu này… là của chúng tôi.
Hạ mỉm cười, lòng tràn đầy quyết tâm. Dù thử thách, dù nguy hiểm, cô sẽ không từ bỏ tình yêu này. Và hành trình xuyên thời gian vẫn tiếp tục…