Những ngày sau lần gặp gỡ bên cây cầu và những giấc mơ liên tiếp, Hạ bắt đầu nhận ra một điều rõ ràng: cô không thể kiểm soát cảm xúc của mình đối với anh. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh anh lại hiện ra; mỗi khi mở nhật ký, cô lại thấy ánh mắt trầm ấm và nụ cười dịu dàng của anh.
Một tối, Hạ thử bước vào giấc mơ sớm hơn thường lệ. Không gian xung quanh lập tức biến đổi, con phố cổ hiện ra như thật, ánh trăng phủ lên mái ngói rêu phong. Anh đứng đó, nhưng lần này ánh mắt không chỉ ngạc nhiên hay dịu dàng nữa, mà là một chút lo âu.
“Em… đến sớm,” giọng anh vang lên, trầm nhưng ấm áp. “Có chuyện gì khiến em không ngủ được sao?”
Hạ hít sâu, tim đập mạnh. “Tôi… tôi không thể ngừng nghĩ về anh. Mỗi lần gặp anh, dù chỉ trong giấc mơ, tôi cảm thấy… tim mình rung lên. Tôi… không biết phải làm sao.”
Anh tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, như muốn đọc hết tâm can. “Em… trái tim em đã chọn. Ta cũng vậy. Nhưng em phải hiểu, mỗi lần chúng ta gặp nhau, nguy cơ… dòng thời gian thay đổi vẫn tồn tại. Ta lo lắng cho em, nhưng cũng không thể chối bỏ cảm giác của mình.”
Hạ cảm thấy một làn sóng ấm áp lan khắp cơ thể, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Anh… tôi biết, nhưng tôi không sợ. Tôi muốn ở bên anh, dù chỉ là giây phút này. Tôi muốn cảm nhận anh, nghe anh nói chuyện, nhìn anh cười…”
Anh mỉm cười, bước tới gần, khẽ chạm tay vào tay cô. Một luồng cảm giác mãnh liệt lan tỏa, khiến Hạ rùng mình. “Em… em thật dũng cảm. Và ta… cũng đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm.”
Cả hai đứng im lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi và nước sông lặng lẽ chảy. Tình cảm của họ không còn là bí ẩn hay mơ hồ nữa. Nó là một sợi dây vô hình, kéo hai trái tim từ hai thời đại khác nhau lại gần nhau, vừa nồng nàn vừa tinh tế.
Hạ khẽ mỉm cười, nhắm mắt, để cảm giác ấy lan tỏa khắp cơ thể. “Anh… tôi biết chúng ta không thể ở bên nhau mãi, nhưng tôi muốn tận hưởng từng khoảnh khắc, từng cảm xúc này.”
Anh nghiêng người, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng. “Ta cũng vậy. Và dù thời gian có chia cách, trái tim ta sẽ luôn tìm về nhau. Em hãy tin… chúng ta thuộc về nhau.”
Lần đầu tiên, Hạ cảm nhận được một sự đồng điệu tuyệt đối trong tâm hồn. Không còn giấc mơ đơn thuần, không còn bức tranh hay nhật ký làm trung gian—mối quan hệ của họ bắt đầu nảy sinh cảm xúc thật, sâu sắc, và mãnh liệt.
Khi giấc mơ kết thúc, Hạ tỉnh dậy, lòng bồi hồi và rộn ràng. Cô viết vội vào nhật ký:
Cảm xúc lần đầu nảy sinh… anh và tôi đã cùng trải qua khoảnh khắc mà tim chúng tôi hòa nhịp. Dù thời gian chia cách, tôi biết một điều: trái tim tôi đã chọn anh, và anh cũng đã chọn tôi.
Hạ nhắm mắt, mỉm cười, lòng đầy quyết tâm. Tình yêu xuyên thời gian này vừa bắt đầu thăng hoa, nhưng cũng ẩn chứa những thử thách và bí ẩn mà cô phải đối mặt.