tình yêu ở cấp độ chiến lược

Chương 12: Di Sản và Cân Bằng: Sức Ép của Gia Tộc Thẩm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự ra đời của Thẩm Thiên Diệu mang đến cho căn penthouse Thẩm gia một luồng sinh khí mới, đồng thời cũng mang đến một sự hỗn loạn tuyệt vời. Mùi sữa bột, tiếng khóc réo rắt và những bộ quần áo nhỏ bé ngập tràn mọi ngóc ngách, thay thế những bản kế hoạch chiến lược và báo cáo tài chính khô khan. Dật Phong, người đàn ông từng chỉ quan tâm đến những con số và thị trường chứng khoán, giờ đây dành hàng giờ để nghiên cứu cách thay tã và ru con ngủ. Anh làm mọi thứ một cách vụng về, nhưng với một sự tận tâm tuyệt đối.

An An đã trở lại làm việc nhanh hơn dự kiến. Dù đã thỏa thuận với Dật Phong về việc giảm tải công việc, nhưng bản năng của một Giám đốc Điều hành và niềm đam mê với công nghệ đã không cho phép cô nghỉ ngơi hoàn toàn. Cô thiết lập một phòng làm việc nhỏ ngay bên cạnh phòng con trai, nơi cô có thể tham gia các cuộc họp video call, giám sát tiến độ JX 2.0 và đồng thời theo dõi mọi cử động của Thiên Diệu qua màn hình camera.

“Em đang cố gắng quản lý hai đế chế cùng một lúc đấy, Phượng Hoàng của anh,” Dật Phong nói, tựa vào khung cửa, ngắm nhìn cô vừa chăm chú đọc tài liệu vừa nhẹ nhàng đu đưa chiếc nôi bằng chân.

An An ngẩng đầu lên, vẻ mệt mỏi thoáng qua trên khuôn mặt nhưng nhanh chóng được thay thế bằng ánh mắt quyết tâm. “Đế chế T&D và Đế chế Thẩm gia. Cả hai đều cần bàn tay em. Hơn nữa, em muốn Thiên Diệu lớn lên trong môi trường mà mẹ nó là một người phụ nữ mạnh mẽ, chứ không phải là một người chỉ biết ở nhà trông con. Em muốn con trai mình tự hào về mẹ nó.”

“Anh luôn tự hào về em,” Dật Phong đáp lại, tiến đến đặt một nụ hôn lên trán cô. “Nhưng sức ép đang lớn dần. Mẹ anh đã bắt đầu nói về việc Thiên Diệu cần được giáo dục theo truyền thống Thẩm gia, và các cổ đông đang lo lắng về việc ai sẽ là người thừa kế thực sự khi cả hai chúng ta đều quá bận rộn. Họ không tin vào ‘Đế chế Đôi’ của chúng ta.”

Đó là sự thật. Sức ép từ gia tộc Thẩm và hội đồng quản trị đã bắt đầu trở lại, nhưng dưới một hình thức khác. Họ không còn nghi ngờ khả năng của An An nữa, sau khi cô đã cứu T&D khỏi Tập đoàn Cổ trùng. Thay vào đó, họ bắt đầu lo ngại rằng Dật Phong và An An sẽ quá mải mê với cuộc sống riêng tư mà lơ là công ty.

Bà Thẩm đặc biệt lo lắng. Bà đã sắp xếp cho Thiên Diệu một đội ngũ bảo mẫu và gia sư từ sớm, với mục đích nuôi dạy cậu bé trở thành người thừa kế hoàn hảo của Thẩm gia. Bà luôn tìm cách đưa Thiên Diệu rời xa vòng tay của An An và Dật Phong, nhấn mạnh rằng công việc của họ là quan trọng hơn việc chăm sóc con cái hàng ngày.

“An An, con nên tập trung vào việc quản lý chiến lược. Ta đã thấy con làm việc vất vả thế nào để xây dựng T&D,” Bà Thẩm nói trong một bữa tối gia đình. “Con trai con sẽ được chăm sóc tốt nhất. Một người mẹ tốt không nhất thiết phải là người mẹ dành mọi giây phút bên con, mà là người mẹ tạo ra một di sản vững chắc cho con trai mình.”

Dật Phong thấy rõ sự khó chịu của An An. Cô là một người có cái tôi và quan điểm nuôi dạy con cái rất khác biệt so với truyền thống Thẩm gia. Cô muốn con trai mình lớn lên với sự tự do, sáng tạo, không bị gò bó bởi những quy tắc cứng nhắc của gia tộc.

“Con cảm ơn mẹ đã quan tâm,” An An lịch sự trả lời, nhưng giọng điệu đã mang theo sự kiên quyết. “Tuy nhiên, con muốn tự mình đưa ra quyết định về Thiên Diệu. Con tin rằng một người mẹ thành công có thể làm tốt cả hai vai trò. Con và Dật Phong đã quyết định rằng việc nuôi dạy con trai sẽ là ưu tiên ngang hàng với T&D. Chúng con sẽ luân phiên nhau quản lý công việc và chăm sóc con.”

Sự luân phiên đó là một thử thách lớn. Dật Phong và An An bắt đầu chia lịch làm việc thành hai ca rõ ràng. Ca sáng, An An chịu trách nhiệm các cuộc họp quan trọng, phân tích dữ liệu; Dật Phong dành thời gian chơi đùa, tắm rửa cho con. Ca chiều, mọi chuyện đảo ngược. Họ sử dụng công nghệ tiên tiến nhất của T&D để giữ liên lạc, thậm chí sử dụng JX 2.0 để dự đoán lịch trình ngủ và ăn của Thiên Diệu.

“Đây là hệ thống quản lý thời gian phức tạp nhất mà T&D từng tạo ra,” Dật Phong cười nói với An An. “Nó còn khó khăn hơn việc hợp nhất Eos Tech.”

“Ít nhất thì Eos Tech không khóc ré lên lúc ba giờ sáng vì đói,” An An trêu chọc, nhưng trong mắt cô chứa đầy niềm vui.

Tuy nhiên, sự sắp xếp này không hoàn hảo. Trong một buổi họp cổ đông quan trọng, Dật Phong đang trình bày về chiến lược mở rộng sang thị trường châu Phi, thì tiếng khóc của Thiên Diệu bất ngờ vang lên từ mic của An An. Một cổ đông lớn đã lập tức lên tiếng bày tỏ sự không hài lòng.

“Tổng giám đốc Thẩm, Lý giám đốc. Chúng tôi hiểu các vị là cha mẹ, nhưng T&D là một công ty đa quốc gia trị giá hàng tỷ đô la. Sự chuyên nghiệp ở đâu? Việc này ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty!”

Dật Phong không nao núng. Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào camera, giọng nói vững vàng. “Xin lỗi các vị. Đó là tiếng của con trai tôi. Tôi tin rằng sự xuất hiện của Thẩm Thiên Diệu chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho sự ổn định và phát triển bền vững của T&D. Nó cho thấy chúng tôi không chỉ xây dựng một đế chế kinh doanh mà còn xây dựng một di sản gia đình vững chắc để truyền lại. Người kế thừa tương lai của T&D đang ở ngay đây, và chúng tôi đang dạy nó rằng sự cân bằng là chìa khóa của mọi thành công.”

Lời nói của Dật Phong không chỉ làm hài lòng các cổ đông, mà còn khiến An An, người đang cố gắng tắt mic, cảm thấy vô cùng ấm áp. Cô nhận ra rằng Dật Phong đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn chỉ là một doanh nhân lạnh lùng nữa; anh đã trở thành một người chồng, một người cha biết trân trọng những giá trị phi vật chất.

Tuy nhiên, thách thức lớn nhất đến từ một dự án mới của T&D: Dự án “Gaia Vision.” Đây là một nền tảng AI đột phá nhằm quản lý dữ liệu môi trường và tài nguyên toàn cầu. Dự án này yêu cầu sự hợp tác chặt chẽ với các chính phủ và tổ chức quốc tế, một nhiệm vụ có tầm vóc khổng lồ.

Dật Phong phải đích thân đến Washington D.C. để đàm phán với Liên Hợp Quốc và chính phủ Mỹ. Chuyến công tác này kéo dài hơn hai tuần, khiến An An phải một mình đảm nhận toàn bộ công việc ở châu Á và chăm sóc Thiên Diệu.

Sự xa cách về mặt địa lý không làm suy yếu mối quan hệ của họ, nhưng nó tạo ra một khoảng trống lớn về mặt tình cảm. An An cảm thấy cô đơn, mệt mỏi, và đôi khi nhớ Dật Phong đến mức không thể tập trung làm việc. Dật Phong cũng không thoải mái. Anh phải thức dậy lúc nửa đêm ở D.C. để gọi video call cho vợ con, chỉ để thấy Thiên Diệu đang ngủ say.

“Anh đang bỏ lỡ mọi khoảnh khắc đầu tiên của con đấy, Dật Phong,” An An nói với giọng hơi run trong một lần gọi. “Hôm nay con đã biết lật rồi, và anh không có ở đây.”

Dật Phong cảm thấy một nhát dao đâm vào tim. Anh muốn ở bên cô và con trai, nhưng nhiệm vụ của Gaia Vision quá quan trọng. Nó là đỉnh cao của sự nghiệp anh, là bước ngoặt biến T&D từ một công ty công nghệ lớn thành một thế lực kiến tạo thế giới.

“Anh biết, anh xin lỗi,” anh trả lời, cố gắng kiềm chế sự thất vọng. “Nhưng An An, Gaia Vision không chỉ là vì T&D. Nó là di sản mà chúng ta muốn để lại cho Thiên Diệu. Một thế giới tốt đẹp hơn. Anh sẽ bù đắp tất cả khi anh trở về, anh hứa.”

Tuy nhiên, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn khi Dật Phong phát hiện ra rằng Tập đoàn Cổ trùng, dù đã bị đánh bại, vẫn còn những tàn dư. Chúng đang cố gắng phá hoại các cuộc đàm phán của Dật Phong ở D.C. bằng cách tung tin đồn về vấn đề bảo mật trong JX 2.0, nhắm thẳng vào sự tin tưởng của chính phủ đối với T&D.

Dật Phong nhận ra mình không thể kiểm soát cuộc khủng hoảng này từ xa. Anh cần An An ở bên cạnh. Anh cần sự sắc bén và khả năng phân tích khủng hoảng không ai sánh bằng của cô.

“An An, anh cần em bay sang đây,” Dật Phong gọi điện cho cô vào lúc nửa đêm, giọng anh đầy gấp gáp. “Tình hình ở D.C. đang xấu đi. Chúng đang cố gắng làm sụp đổ Gaia Vision. Anh cần Giám đốc Điều hành của anh.”

An An im lặng một lúc. Cô nhìn Thiên Diệu đang ngủ bên cạnh, rồi nhìn đống tài liệu T&D trên bàn.

“Không, Dật Phong,” cô nói, giọng cô kiên quyết. “Em sẽ không đi. Em sẽ không bỏ con trai mình để giải quyết một cuộc khủng hoảng mà chúng ta có thể kiểm soát từ xa. Anh đã quên bài học của chúng ta rồi sao? Chúng ta là Đế chế Đôi, nhưng chúng ta phải cân bằng. Nếu cả hai chúng ta đều lao vào cuộc chiến, ai sẽ bảo vệ nền tảng của chúng ta?”

Dật Phong sững sờ. Anh đã quá quen với việc An An luôn sẵn sàng chiến đấu bên cạnh anh.

“Vậy em định làm gì?” anh hỏi.

“Em sẽ giải quyết chuyện này từ đây,” An An đáp. “Anh đã quên rằng em đã từng điều hành công ty từ một chiếc nôi sao? Anh hãy tập trung vào việc đàm phán với Liên Hợp Quốc. Em sẽ sử dụng mạng lưới của Eos Tech ở châu Âu để tạo ra một ‘bức tường lửa’ thông tin. Em sẽ công bố một báo cáo chi tiết, minh bạch về khả năng chống tấn công mạng của JX 2.0. Việc này sẽ trấn an chính phủ Mỹ. Hãy tin em.”

Và An An đã làm đúng như lời cô nói. Cô dành ba ngày không ngủ, làm việc với tốc độ phi thường, không chỉ để giải quyết cuộc khủng hoảng mà còn để đảm bảo rằng Thiên Diệu vẫn được chăm sóc chu đáo. Cuối cùng, báo cáo của cô đã được công bố, cực kỳ minh bạch và chi tiết, làm dập tắt mọi tin đồn.

Dật Phong đã hoàn thành cuộc đàm phán thành công. Anh lập tức hủy chuyến bay trở về theo lịch trình, thuê một chiếc máy bay riêng để bay về nhà ngay lập tức. Anh đã học được một bài học quý giá: Đế chế Đôi của họ không có nghĩa là họ phải luôn ở bên nhau trong mọi cuộc chiến, mà là tin tưởng vào sức mạnh và khả năng của người kia, ngay cả khi họ phải đứng ở hai chiến tuyến khác nhau.

Khi Dật Phong về đến nhà, anh thấy An An đang ngủ gục trên chiếc ghế sofa, bên cạnh cô là Thiên Diệu đang say giấc. Anh nhẹ nhàng bế con trai lên, đặt vào nôi, rồi quay lại bế An An lên giường.

Cô tỉnh dậy, mỉm cười mệt mỏi. “Anh về rồi.”

“Anh về rồi,” anh nói, ôm chặt cô. “Em đã cứu Gaia Vision. Em đã chiến thắng một mình, và em đã dạy anh một bài học lớn nhất trong cuộc đời anh. Sự cân bằng, đó mới là sức mạnh thực sự của chúng ta.”

An An dựa vào vai anh. “Chúng ta vẫn sẽ chiến đấu cùng nhau, Dật Phong. Nhưng chúng ta cũng phải học cách lùi lại, để người kia tỏa sáng, và để con trai chúng ta lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, không chỉ là một công ty.”

Vài tháng sau, Dật Phong và An An tham gia buổi lễ kỷ niệm một năm thành lập Đế chế Đôi của họ. Thiên Diệu, lúc này đã biết bò, đang cố gắng chạm vào những con rồng và phượng hoàng được chạm khắc trên tường.

Họ đã tìm thấy sự cân bằng. Dật Phong đã học cách tin tưởng vào An An, không chỉ trong công việc mà còn trong vai trò làm mẹ, và An An đã chấp nhận rằng đôi khi, việc ở lại nhà và bảo vệ "nền tảng" là chiến lược quan trọng nhất.

Bà Thẩm, cuối cùng, cũng đã chấp nhận phương pháp nuôi dạy con của họ. Bà thấy Thiên Diệu lớn lên khỏe mạnh, thông minh, và quan trọng nhất, T&D vẫn đang phát triển với tốc độ chóng mặt.

“Chúng ta có tất cả, Dật Phong,” An An thì thầm, nhìn ra cửa sổ, nơi thành phố dưới ánh đèn đêm lấp lánh như một bản đồ chiến lược vô tận.

“Không, Phượng Hoàng của anh,” Dật Phong ôm cô từ phía sau. “Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×