Thiên An và Thiên Phong
Thiên An ngồi giữa căn phòng họp được thiết kế tối giản, nơi những bức tường kính phản chiếu ánh sáng nhân tạo lạnh lẽo của Công ty Công nghệ Thiên Phong. Cô là Trưởng phòng Thiết kế Trải nghiệm, một danh hiệu lớn lao đối với một cô gái chỉ mới chạm ngưỡng hai mươi sáu. Thiên An nổi tiếng với tài năng "hiểu được linh hồn người chơi". Cô không chỉ viết kịch bản; cô tạo ra những chuyến tàu lượn siêu tốc của cảm xúc, những vòng xoáy của sự đồng cảm mà không một thuật toán nào có thể mô phỏng.
Nhưng hiện tại, linh hồn của cô đang bị kéo căng. Dự án game chủ lực, "Vũ Trụ Thần Thoại", đang đi vào giai đoạn quan trọng, và áp lực từ CEO, bà Diệp, nặng như cả một thiên hà. Bà Diệp luôn yêu cầu một thứ: sự hoàn hảo và sự độc đáo để đánh bại đối thủ truyền kiếp của họ.
"Thiên An," giọng bà Diệp vang lên qua loa hội nghị, "chúng ta không thể thất bại. Long Vũ đang có một dự án đột phá. Tôi cần một thứ gì đó vượt ra ngoài logic, một thứ có thể xâm nhập vào tâm trí người chơi. Hãy tìm ra 'công thức bí mật' đó đi."
Thiên An gật đầu, biết rõ "công thức bí mật" đó chính là thứ mà cô đã dành cả đời để tìm kiếm: cảm xúc chân thật trong một thế giới ảo. Cô cảm thấy mệt mỏi với cuộc chiến không ngừng nghỉ giữa hai gã khổng lồ công nghệ này. Cô khao khát một không gian nơi cô có thể thiết kế mà không cần áp lực của sự cạnh tranh.
Đức Minh và Long Vũ
Cách đó mười cây số, trong tòa nhà chọc trời mang biểu tượng của Công ty Giải trí Long Vũ, Đức Minh đang giải quyết một lỗi nghiêm trọng trong hệ thống vật lý của dự án "Tận Thế Rồng". Đức Minh, ở tuổi hai mươi tám, là một kiến trúc sư game thực thụ. Anh không quan tâm đến cốt truyện lãng mạn; anh xây dựng thế giới game bằng những hệ thống phức tạp, nơi logic và sự cân bằng là tối thượng.
"Đức Minh, hệ thống đối thủ của chúng ta vẫn quá dễ đoán," ông Trần, CEO của Long Vũ, tuyên bố. "Tôi muốn một thế giới mà người chơi cảm thấy thực sự bị thử thách. Thiên Phong có đội ngũ thiết kế trải nghiệm quá mạnh. Chúng ta cần một lớp bảo vệ vô hình, một lưới tàng hình về tâm lý học để giữ chân người chơi."
Đức Minh hiểu áp lực. Anh đã dành hàng tháng để cố gắng đoán trước những động thái cảm xúc của đối thủ, nhưng Thiên Phong luôn đi trước một bước về mặt tâm lý người dùng. Anh biết anh cần một bước đột phá về mặt nghiên cứu, một thứ vượt ra ngoài kiến thức kỹ thuật khô khan của anh. Anh cần phải học cách "đọc tâm trí" người chơi.
Lời Mời Đến Từ "Epsilon"
Vào cuối ngày, khi cả Thiên An và Đức Minh đều đang chìm trong mớ hỗn độn của áp lực và sự bế tắc, một email bí mật đến với hộp thư cá nhân của họ.
Tiêu đề: Khóa Học Chuyên Sâu: Tâm Lý Học Vô Danh (Dự án Epsilon).
Nội dung email không hề quảng cáo, mà là một lời mời thẳng thắn và bí ẩn:
“Chúng tôi là một tổ chức nghiên cứu độc lập. Khóa học này chỉ dành cho 1% nhà thiết kế game hàng đầu, những người khao khát hiểu rõ cơ chế quyết định của con người. Khóa học kéo dài một tuần tại một địa điểm kín đáo. Quy tắc: Không danh tính, không công ty, không mạng xã hội. Hãy là chính bạn. Hãy tham gia nếu bạn sẵn sàng đối mặt với ranh giới cuối cùng của thiết kế game.”
Kèm theo email là một bản tóm tắt chương trình nghiên cứu về tâm lý học người dùng ở mức độ tiềm thức, một lĩnh vực cực kỳ hiếm hoi và đắt đỏ.
Cả Thiên An và Đức Minh đều nhìn vào màn hình máy tính. Đây chính là lối thoát họ đang tìm kiếm. Một tuần không có áp lực từ Thiên Phong hay Long Vũ. Một cơ hội để học hỏi và tái tạo năng lượng.
Thiên An nhấp vào nút chấp nhận. Đức Minh cũng không hề do dự.
Họ không biết rằng, quyết định chấp nhận lời mời bí mật này không chỉ mở ra cánh cửa kiến thức, mà còn mở ra một giao lộ định mệnh nơi tình yêu và sự nghiệp sẽ va chạm một cách khốc liệt nhất. Họ đang bước vào một cuộc chơi mà quy tắc chỉ có một: hãy là chính mình, trước khi đối thủ định mệnh trở thành người yêu của họ.