Ngày hôm đó, Tô Dịch An thức dậy trong phòng thí nghiệm với một cảm giác nặng nề khó tả. Tim cô đập mạnh như thể đo đếm từng giây, từng khoảnh khắc còn lại của vòng lặp thứ tư. Cô biết rằng lần này, mọi thứ sẽ khó khăn hơn trước, và không chỉ định mệnh mà cả thời gian đều chống lại cô. Ánh sáng ban mai len qua cửa sổ, chiếu lên cuốn sổ ghi chép, nơi cô đã ghi lại tất cả chi tiết từ ba vòng lặp trước: tốc độ phản ứng, góc nghiêng cánh máy bay, nhịp tim, ánh mắt của anh… mọi thứ trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Cô đứng dậy, hít một hơi thật sâu, bàn tay run run mở sổ ghi chép, mắt đọc lướt từng dòng. Mỗi con số, từng chi tiết nhỏ đều là tấm vé để cứu Lục Dương. Một sai sót duy nhất, và anh có thể mất mạng. Cô biết điều đó, và trái tim cô như nghẹt thở.
Cô rời giường, bước ra sân bay, nơi chiếc phi cơ thử nghiệm đang chuẩn bị. Lục Dương đứng đó, tay cầm cần lái, mắt tập trung, ánh mắt thoáng một tia gì đó quen thuộc nhưng mơ hồ, như thể anh đã từng trải qua khoảnh khắc này nhưng không thể nhớ rõ. Cô nắm chặt sổ ghi chép, theo dõi từng cử động của anh, từng bước chân, từng cái liếc mắt. Lần này, cô phải cứu anh bằng mọi giá.
Máy bay cất cánh, cánh quạt quay đều, nhưng gió hôm nay mạnh hơn dự đoán. Tô Dịch An quan sát anh, cố gắng điều chỉnh các thiết bị phụ trợ từ xa để giảm thiểu rủi ro. Anh nhìn về phía cô, ánh mắt lóe lên một tia nhận biết mơ hồ. “Dịch An… sao cậu lại biết tôi cần làm gì?” Anh hỏi, giọng run run, vừa ngạc nhiên vừa không hiểu. Cô nghẹn ngào, nước mắt trào ra: “Bởi vì… em đã trải qua mọi lần lặp trước… em biết… em biết anh sẽ như thế nào.”
Chiếc phi cơ chao đảo giữa tầng gió dữ dội, ánh sáng cảnh báo nhấp nháy đỏ rực. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh căng người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, mắt mở to nhìn cô. Lần này, cô nhận ra điều khác biệt: anh đang nhớ mơ hồ về các vòng lặp trước, ánh mắt lóe lên sự quen thuộc, có phần lo sợ nhưng cũng đầy tin tưởng. Cô cảm nhận rõ rệt rằng tình yêu và sự sống của anh giờ đây gắn chặt với cô và cả thời gian.
Cơn lốc càng lúc càng mạnh. Máy bay rung lắc dữ dội, Lục Dương căng người nắm chặt cần lái. Cô hét qua radio: “Anh Lục! Góc cánh trái! Tăng áp suất phản hồi ngay!” Giọng cô run run, nhưng kiên quyết, không cho phép mình dừng lại. Anh quay đầu, nhìn cô, ánh mắt vừa sợ hãi vừa tin tưởng. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra: không chỉ cô chiến đấu với thời gian, mà anh cũng đang chiến đấu để sống.
Máy bay nghiêng mạnh, gió rít qua cửa sổ buồng lái, cảnh báo đỏ nhấp nháy không ngừng. Tô Dịch An gồng người, tay bấm liên tục trên bảng điều khiển phụ trợ, mỗi nút bấm đều như quyết định sinh tử của anh. Lần này, cô phải thật chính xác, phải can thiệp vào từng chi tiết nhỏ nhất. Nhịp tim cô dồn dập, cổ họng khô cứng, nhưng cô vẫn giữ vững ý chí: cứu anh, bằng mọi giá.
Rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Trong khoảnh khắc máy bay chao đảo dữ dội, ánh mắt anh lóe lên một ký ức mơ hồ, và anh bắt đầu hành động theo bản năng, chỉnh cần lái một cách tinh tế. Cô nhận ra điều này: vòng lặp thứ tư không còn hoàn toàn phụ thuộc vào cô. Anh bắt đầu ghi nhớ và phản ứng với ký ức cũ, dù chưa đầy đủ, nhưng đủ để tạo ra cơ hội sống sót.
Cả hai như cùng chiến đấu trong nhịp đồng bộ kỳ lạ: cô hướng dẫn, anh phản ứng theo bản năng, từng chi tiết nhỏ tạo ra sự khác biệt. Phi cơ rung lắc, ánh sáng cảnh báo nhấp nháy đỏ rực, nhưng lần này, nó không phải dấu hiệu của cái chết, mà là thử thách để họ cùng vượt qua.
Máy bay chao đảo qua tầng gió nguy hiểm, nhưng nhờ sự phối hợp giữa Dịch An và Lục Dương, dần dần ổn định. Anh thở hổn hển, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nhưng mắt vẫn dõi theo cô. Một nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên môi anh, giọng run run nhưng đầy cảm xúc: “Cậu… Dịch An… sao lại… cứu tôi?”
Cô nghẹn ngào, giọng run run: “Bởi vì… em không thể mất anh… lần nữa.” Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, ánh mắt chạm nhau, cảm nhận được mạch sống và tình yêu đang đan xen. Mọi thứ dường như tạm ngưng, thời gian dừng lại chỉ để họ nhận ra rằng tình yêu này đã vượt qua mọi thử thách, kể cả định mệnh và cái chết.
Buổi chiều, Lục Dương phải nằm lại trong phòng hồi sức để kiểm tra các vết thương do rung lắc. Tô Dịch An ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay anh, mắt dán vào từng cử động nhỏ nhất. Cô biết rằng lần này, anh đã ghi nhớ mơ hồ ký ức trước đây, và điều đó là bước tiến quan trọng để vòng lặp không còn tuyệt đối, để cô không phải chứng kiến anh chết thêm một lần nữa.
Đêm đến, cô ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, ánh trăng hắt qua cửa sổ, chiếu lên những trang sổ ghi chép. Mỗi con số, mỗi chi tiết nhỏ đều được cô kiểm tra lại. Cô hiểu rằng cứu anh không chỉ là nhiệm vụ khoa học, mà còn là thử thách của tình yêu, của ý chí và sự kiên trì. Cô thì thầm với chính mình: “Anh Lục… em sẽ làm tất cả, để cứu anh… dù phải hy sinh chính mình.”
Nhưng một nỗi đau khác trỗi dậy trong lòng cô: mỗi lần cứu anh, cô mất đi một phần ký ức về bản thân và thế giới xung quanh. Mỗi lần sống lại, cô chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng và quyết tâm cứu người mình yêu. Nhắm mắt lại, cô biết rằng từ đây, mỗi khoảnh khắc đều quý giá hơn bao giờ hết, và sự sống còn của họ giờ đây là tất cả.
Ngày hôm sau, cô quan sát Lục Dương từ xa, ánh mắt dõi theo từng bước đi của anh, từng cử động nhỏ nhất. Trong tim cô, vừa lo sợ vừa hy vọng. Vết nứt trong không-thời gian hiện rõ hơn bao giờ hết. Mỗi hành động, mỗi quyết định, đều có thể thay đổi số phận của anh. Cô nhấn mạnh trong lòng: “Em sẽ cứu anh… lần này, em sẽ không thất bại.”
Khi ánh mắt họ chạm nhau lần cuối trong buổi sáng đầy nắng, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh lạ lùng tràn qua: tình yêu này đã vượt qua lý trí, vượt qua định mệnh, và giờ đây là sức mạnh duy nhất có thể chiến thắng thời gian. Tô Dịch An biết rằng, từ vòng lặp thứ năm trở đi, thử thách sẽ còn khắc nghiệt hơn, nhưng cô đã sẵn sàng. Sẵn sàng đối mặt với mọi hiểm nguy, sẵn sàng hy sinh, và sẵn sàng yêu đến cùng.