tình yêu trong 99 lần chết đi sống lại

Chương 7: Ranh Giới Giữa Hy Sinh Và Sống Còn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Tô Dịch An thức dậy trong phòng thí nghiệm với một cảm giác vừa nặng nề vừa quyết liệt. Tim cô đập nhanh, từng nhịp như thúc giục cô chuẩn bị cho vòng lặp thứ sáu – vòng lặp mà cô biết sẽ nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước. Ánh sáng ban mai len qua cửa sổ, chiếu lên cuốn sổ ghi chép, nơi cô đã cẩn thận ghi lại từng chi tiết từ năm vòng lặp trước: từng nhịp tim, từng cử chỉ, từng chuyển động nhỏ của Lục Dương, mọi phản ứng của môi trường, từng biến số trong cơ chế bay.

Cô đứng lên, hít thật sâu, tay run run mở sổ ghi chép, mắt đọc lướt từng dòng chữ. Mỗi chi tiết giờ đây không chỉ là dữ liệu khoa học, mà còn là sợi dây duy nhất nối sự sống của anh. Một sai sót nhỏ, và anh sẽ… mất mạng. Nhưng trái tim cô không cho phép mình do dự. Tình yêu đã biến nỗi sợ thành quyết tâm, biến những khoảnh khắc kinh hoàng thành sức mạnh để chiến đấu.

Cô rời giường, bước ra sân bay, nơi chiếc phi cơ thử nghiệm đang chuẩn bị. Lục Dương đứng đó, tay cầm cần lái, ánh mắt tập trung nhưng dường như đã khác trước. Ánh mắt anh lóe lên tia nhận biết mơ hồ, nhưng lần này rõ ràng hơn, như thể ký ức của các vòng lặp trước đang dần quay trở lại. Cô nắm chặt cuốn sổ, theo dõi từng bước chân, từng liếc mắt, từng hơi thở. Lần này, họ không còn đơn độc trong việc cứu nhau – họ đang phối hợp như một nhịp đồng bộ kỳ lạ.

Máy bay cất cánh, cánh quạt quay đều, gió buổi sáng mạnh hơn dự đoán. Tô Dịch An điều chỉnh các thiết bị phụ trợ từ xa, mắt dán vào màn hình theo dõi từng chi tiết nhỏ nhất. Anh quay đầu, ánh mắt lóe lên tia nhận biết: “Dịch An… sao tôi lại… cảm giác quen thuộc?” Giọng anh run run, vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi. Cô nghẹn ngào: “Bởi vì… em đã trải qua tất cả vòng lặp trước… em biết anh sẽ làm gì, biết anh cần làm gì để sống sót.”

Chiếc phi cơ chao đảo giữa tầng gió dữ dội, ánh sáng cảnh báo nhấp nháy đỏ rực. Cơn lốc mạnh hơn bao giờ hết. Tim cô như nghẹn lại từng khoảnh khắc, cô hét qua radio: “Anh Lục! Góc cánh trái! Tăng áp suất phản hồi ngay!” Giọng cô run run nhưng kiên quyết. Anh căng người, nắm chặt cần lái, nhưng lần này không hoàn toàn phụ thuộc vào cô. Anh bắt đầu hành động chủ động, phản ứng theo bản năng nhưng đồng thời ghép nối ký ức các vòng lặp trước, từng chi tiết giúp phi cơ ổn định dần.

Một khoảnh khắc kinh hoàng xảy ra: máy bay rung lắc dữ dội, gió mạnh quật vào cánh trái, cảnh báo đỏ nhấp nháy không ngừng. Lục Dương căng người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, mắt mở to nhìn cô. Anh nhấn cần lái một cách quyết đoán, ánh mắt lóe lên ký ức mơ hồ của các vòng lặp trước. Cô nhận ra rằng lần này, anh đang chủ động cứu cả mình và Dịch An, thay vì chỉ phụ thuộc vào cô như trước.

Máy bay bắt đầu ổn định dần. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn đập dồn dập. Anh quay sang cô, ánh mắt long lanh, một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp xuất hiện trên môi. “Cậu… Dịch An… sao cậu lại… cứu tôi?” Giọng anh run run, trộn lẫn ngạc nhiên, biết ơn và một chút bối rối. Cô nghẹn ngào, nước mắt trào ra: “Bởi vì… em không thể mất anh… lần nữa.” Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Cả hai nhận ra rằng tình yêu đã vượt qua mọi giới hạn, kể cả định mệnh và cái chết.

Nhưng sự bình yên chỉ là tạm thời. Khi phi cơ bay qua tầng gió thứ hai, cơn lốc bất ngờ ập đến mạnh hơn dự đoán, khiến phi cơ nghiêng hẳn sang cánh trái. Lục Dương phản ứng nhanh, nhưng ánh mắt anh lóe lên nỗi sợ hãi. Tô Dịch An vội vàng hướng dẫn, nhưng lần này, họ không còn hoàn toàn dựa vào nhau; anh tự điều chỉnh, cô điều chỉnh, từng chi tiết nhỏ tạo nên sự khác biệt sinh tử.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức của Lục Dương hoàn toàn bùng nổ. Anh nhớ từng vòng lặp trước, nhớ cảm giác bị cứu, nhớ Tô Dịch An, nhớ từng chi tiết trong cử chỉ và ánh mắt cô. Anh bắt đầu chủ động phối hợp, ra lệnh cho cơ chế phi cơ, chỉnh cần lái, tính toán góc nghiêng và tốc độ phản hồi một cách chính xác, đồng bộ với hướng dẫn từ cô.

Máy bay rung lắc dữ dội nhưng không còn mất kiểm soát. Tim Tô Dịch An như muốn vỡ tung, nhưng đồng thời tràn đầy hy vọng. Cô nhận ra rằng, vòng lặp thứ sáu là bước ngoặt thực sự: anh không chỉ nhớ ký ức, mà còn bắt đầu hành động để cứu cả cô, không chỉ đơn giản là sống sót. Tình yêu và ký ức giờ đây kết hợp, tạo nên sức mạnh sống còn mà khoa học không thể giải thích.

Khi máy bay vượt qua tầng gió cuối cùng, cả hai thở hổn hển, mồ hôi đẫm trán, nhưng ánh mắt chạm nhau, tràn đầy cảm giác sống sót và chiến thắng. Lục Dương nắm tay cô, giọng run run nhưng ấm áp: “Dịch An… lần này… tôi cảm thấy… tôi hiểu… cảm giác đó…” Cô mỉm cười, nước mắt trào ra: “Em cũng vậy… chúng ta cùng nhau… sống sót.”

Chiều hôm đó, anh phải nằm lại trong phòng hồi sức để kiểm tra các vết thương. Cô ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay anh, mắt dán vào từng cử chỉ nhỏ nhất. Lần này, anh đã nhớ gần như hoàn toàn ký ức vòng lặp, chủ động cứu cả cô, và điều đó là bước ngoặt quan trọng. Cô nhận ra rằng từ vòng lặp thứ bảy trở đi, thử thách sẽ không còn chỉ dựa vào cô, mà họ sẽ cùng chiến đấu, cùng hy sinh, cùng sống sót.

Đêm đến, Tô Dịch An ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên cuốn sổ ghi chép. Mỗi chi tiết, mỗi con số, mỗi hành động nhỏ đều quyết định sự sống còn. Cô hiểu rằng cứu anh không chỉ là nhiệm vụ khoa học, mà còn là thử thách của tình yêu và ý chí. Cô thì thầm: “Anh Lục… em sẽ làm tất cả… để cứu anh… dù phải hy sinh chính mình.”

Nhưng nỗi đau vẫn hiện diện. Mỗi lần cứu anh, cô mất đi một phần ký ức, một phần bản thân. Mỗi lần sống lại, cô chỉ còn lại tình yêu cháy bỏng và quyết tâm cứu người mình yêu. Nhắm mắt lại, cô biết rằng từ đây, mỗi khoảnh khắc đều quý giá hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, khi chuẩn bị cho vòng lặp tiếp theo, cô theo dõi anh từ xa. Vết nứt trong không-thời gian hiện rõ hơn bao giờ hết. Mỗi hành động, mỗi quyết định đều có thể thay đổi số phận anh. Cô nhấn mạnh trong lòng: “Em sẽ cứu anh… lần này, em sẽ không thất bại.” Khi ánh mắt họ chạm nhau lần cuối trước chuyến bay thử nghiệm tiếp theo, Tô Dịch An cảm nhận một luồng sức mạnh kỳ lạ tràn qua: tình yêu này đã vượt qua lý trí, vượt qua định mệnh, và giờ đây là sức mạnh duy nhất có thể chiến thắng thời gian.

Vòng lặp thứ sáu kết thúc, mở ra bước ngoặt lớn: Lục Dương đã bắt đầu ghép nối ký ức, chủ động cứu cả mình và Dịch An, chuẩn bị cho những thử thách nguy hiểm hơn trong các vòng lặp tiếp theo. Tình yêu và định mệnh giờ đây không còn là hai thực thể tách biệt, mà gắn chặt vào từng nhịp thở, từng quyết định, từng khoảnh khắc sống còn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×