tình yêu từ hợp đồng câm lặng

Chương 9: Lời Thề Không Lời và Ngưỡng Cửa Chữa Lành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hồi 1: Sự Im Lặng Của Lòng Tin Tuyệt Đối

Mười hai tháng sau khi Ông Phong bị lật đổ và bị đưa ra ánh sáng pháp luật nhờ vào bằng chứng ghi âm từ bữa tối sinh tử, thế giới của Trần Dũng và Mỹ An đã đạt đến một trạng thái cân bằng mới.

Đông Á Group đã được thanh lọc hoàn toàn. Triết lý Minh Bạch Từng Phần đã được áp dụng, củng cố vị thế quyền lực của Trần Dũng.

Về mặt logic, mọi thứ đã hoàn hảo. Về mặt cảm xúc, mọi thứ vẫn còn dang dở.

Mỹ An đã được các chuyên gia tâm lý xác nhận là hoàn toàn có khả năng nói. Vết thương vật lý đã lành. Nhưng cô vẫn chọn sự im lặng.

Cô không dùng máy tính bảng để giao tiếp nữa. Cô dùng ngôn ngữ ký hiệu riêng, cử chỉ, và đôi khi là ánh mắt sắc bén, trực tiếp viết lên trái tim Trần Dũng.

Cô đã vượt qua hội chứng câm lặng do chấn thương tâm lý, nhưng cô lại bước vào một trạng thái im lặng tự nguyện – một rào cản cảm xúc cuối cùng mà cô dựng lên giữa mình và thế giới, kể cả Trần Dũng.

“Em có thể nói, Mỹ An,” Trần Dũng gõ trên máy tính bảng, đặt trước mặt cô trong phòng làm việc chung.

Mỹ An đang phác họa một tác phẩm điêu khắc mới, một khối thạch anh đen nguyên khối. Cô ngừng lại, ngẩng đầu. Cô gõ: “Tôi biết. Nhưng tôi đã nhận ra: lời nói là vũ khí mạnh nhất của sự dối trá. Tôi đã từng bị tổn thương bởi những lời nói dối. Tôi đã từng câm lặng vì bị tước đoạt lời nói. Bây giờ, tôi có quyền lựa chọn.”

Cô chỉ vào khối thạch anh đen: “Khối này là sự im lặng. Nó có hình dáng, có trọng lượng. Nó có sự thật không thể phủ nhận. Lời nói thì không.”

Trần Dũng nhìn cô, anh hiểu. Cô không sợ nói; cô sợ lời nói bị làm sai lệch.

Anh đã chiến thắng bí mật của mình bằng cách chọn sự thật. Giờ đây, anh phải chiến thắng sự im lặng của cô bằng cách chọn một thứ gì đó vượt qua sự thật.

Hồi 2: Thử Thách Của Logic

Trong những tháng sau đó, Trần Dũng quay trở lại với bản chất Logic Tuyệt Đối của mình, cố gắng giải quyết sự im lặng của Mỹ An như giải quyết một thuật toán.

Anh đã làm mọi thứ mà logic cho phép:

1. Liệu pháp Âm thanh (Sound Therapy): Anh thuê một nhạc trưởng nổi tiếng, người đã từng giúp đỡ những nạn nhân chấn thương tâm lý.

2. Mô phỏng Xúc cảm (Emotional Simulation): Anh thiết lập một môi trường thực tế ảo (VR) hoàn hảo, tái tạo lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của họ, hy vọng kích thích trung tâm ngôn ngữ của cô.

3. Lập luận Toán học (Mathematical Argument): Anh viết một bài luận dài 50 trang, chứng minh bằng logic rằng việc nói chuyện sẽ tăng cường hiệu suất giao tiếp 800% và do đó là cần thiết cho Bến Bờ Vĩnh Cửu.

Mỹ An tham gia tất cả các liệu pháp với sự hợp tác hoàn toàn, nhưng không nói. Sau khi đọc bài luận 50 trang của anh, cô chỉ gõ một câu trả lời trên máy tính bảng: “Trần Dũng, anh không thể dùng logic để chứng minh tình yêu.”

Câu trả lời đó đánh trúng vào nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của Trần Dũng: Anh không biết cách yêu thương một cách phi logic.

Trần Dũng, Vua Sói của logic, đã làm chủ thế giới bằng trí tuệ, nhưng anh đang thất bại thảm hại trước một linh hồn bị tổn thương. Anh nhận ra, nếu anh muốn Mỹ An nói, đó phải là một hành động tự nguyện từ trái tim cô, không phải là kết quả của một phép tính.

Hồi 3: Hành Trình Đến Cội Nguồn

Trần Dũng quyết định từ bỏ logic. Anh hủy tất cả các cuộc họp trong hai tuần, một hành động chưa từng có tiền lệ.

“Anh sẽ đưa em đi,” anh gõ cho cô.

Mỹ An tò mò nhìn anh. Cô gõ: “Đi đâu? Anh đã mua một hòn đảo mới để cô lập tôi sao?” (Cô vẫn giữ khiếu hài hước đen tối của mình).

Trần Dũng cười. Anh gõ: “Không. Chúng ta sẽ đi đến nơi mà logic không tồn tại. Nơi mà âm thanh duy nhất là tiếng nói của linh hồn.”

Anh đưa Mỹ An trở lại ngôi làng nhỏ, hẻo lánh, nơi cô đã dành tuổi thơ và nơi cô đã gặp anh lần đầu tiên sau khi bị tai nạn. Ngôi làng này đã được Trần Dũng mua lại và bảo tồn như một khu di sản.

Điều đặc biệt là anh không đưa cô đến ngôi nhà cũ của cô. Anh đưa cô đến một cánh đồng cúc họa mi, nơi chỉ có bầu trời, đất đai, và sự im lặng tuyệt đối của thiên nhiên. Đây là nơi cô đã từng kể cho anh nghe về Giấc Mơ Hoa Hồng Đen của mình.

Trần Dũng đã chuẩn bị mọi thứ: một túp lều nhỏ được xây dựng theo phong cách truyền thống, chỉ có một chiếc giường, một bàn gỗ và một chiếc lò sưởi. Không có thiết bị điện tử, không có kết nối internet, không có máy tính bảng. Chỉ có một cuốn sổ da và một cây bút chì.

Anh đưa cuốn sổ cho cô, gõ lên trang đầu tiên: “Mười bốn ngày. Anh không nói. Em không nói. Chúng ta chỉ sống.”

Mỹ An nhìn anh, ánh mắt cô đầy bất ngờ. Đây không phải là logic. Đây là sự tận hiến. Anh đã đặt cược 14 ngày của đế chế tỷ đô để tìm kiếm một tiếng nói.

Hồi 4: Thử Thách Của Sự Câm Lặng Kép

Hai người bước vào một cuộc sống hoàn toàn câm lặng.

Họ làm việc nhà, nấu ăn bằng củi, đi dạo trong rừng, và ngắm sao đêm. Trần Dũng, người luôn được bao quanh bởi tiếng gõ bàn phím và tiếng nói của các CEO, giờ đây phải đối diện với sự im lặng của chính mình.

Anh nhận ra, sự im lặng của Mỹ An không phải là sự từ chối. Đó là sự bảo vệ của cô. Cô đang bảo vệ sự thật của mình, không để nó bị làm ô uế bởi những lời nói dối xung quanh.

Trần Dũng học cách giao tiếp bằng hành động.

• Khi Mỹ An đang phơi quần áo, trời đột nhiên chuyển mưa. Thay vì nói, Trần Dũng chạy ra, không phải để thu quần áo, mà để che chắn cho Mỹ An bằng chính cơ thể mình, bất chấp bộ đồ lụa đắt tiền của anh bị ướt.

• Khi Mỹ An bị một cành cây nhỏ làm xước tay, Trần Dũng lập tức dùng miệng hút máu và sau đó nhẹ nhàng băng bó bằng một chiếc lá thuốc mà anh nhớ đã thấy trong rừng.

Những hành động này là code tâm hồn mà Mỹ An có thể giải mã ngay lập tức. Cô thấy sự tận hiến không cần logic trong mỗi hành động của anh.

Vào đêm thứ bảy, Mỹ An không thể chịu đựng được nữa. Cô cầm cuốn sổ da và viết những dòng đầu tiên, không phải là một câu hỏi hay lời than vãn, mà là một sự thừa nhận:

“Anh không cần logic để bảo vệ tôi. Anh đã dùng tính người của anh. Điều đó khiến tôi sợ hãi, Trần Dũng. Tôi sợ hãi vì lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi muốn mở lòng và nói ra những gì tôi thấy, chứ không phải nói ra những gì tôi nghĩ.”

Trần Dũng đọc, tim anh đập mạnh. Anh cầm bút chì, viết trả lời, không cần phân tích: “Anh cũng sợ hãi. Anh sợ sự yếu đuối của mình. Nhưng yếu đuối là cầu nối duy nhất đến em.”

Hồi 5: Ngưỡng Cửa Của Tiếng Nói

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào đêm cuối cùng của hành trình.

Trần Dũng và Mỹ An ngồi bên bếp lửa. Trời tối đen, không có ánh đèn nhân tạo. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt họ.

Trần Dũng mở cuốn sổ da, nơi anh đã viết bài luận 50 trang về lý do Mỹ An nên nói. Anh không đọc nó. Anh xé nó thành từng mảnh nhỏ, và ném tất cả vào lửa.

Mỹ An nhìn anh, mắt cô rưng rưng. Hành động này không phải là logic. Đó là sự hy sinh. Anh đang hy sinh chính niềm tin logic của mình vì cô.

Trần Dũng cúi xuống, ôm lấy cô. Anh không cần cô nói. Anh đã chấp nhận cô, cô độc, im lặng, và đầy tổn thương.

Anh thì thầm vào tai cô, bằng giọng nói trầm và ấm, lần đầu tiên không mang theo bất kỳ mệnh lệnh hay phân tích nào: "Mỹ An. Anh yêu em. Anh đã chọn em. Anh không cần em nói. Anh cần em sống trọn vẹn. Cho dù em câm lặng, em vẫn là sự thật của anh."

Đó là lời thú nhận mà cô chờ đợi. Lời thú nhận chấp nhận sự chưa hoàn hảo của cô.

Mỹ An không còn chịu được nữa. Cô cảm nhận được lớp tường băng trong tim tan chảy. Cô đã sống trong im lặng để bảo vệ sự thật. Giờ đây, cô hiểu rằng, lòng tin của Trần Dũng dành cho cô đã lớn hơn bất kỳ lời nói dối nào.

Cô ôm chặt anh, và sau đó, một âm thanh vang lên. Một âm thanh thô ráp, khàn đặc vì nhiều năm không được sử dụng.

"Dũng..."

Đó chỉ là một âm tiết. Nhưng nó là Lời Thề Tuyệt Đối của cô.

Trần Dũng buông cô ra, anh nhìn vào mắt cô, không thể tin được. Nước mắt anh chảy dài. Không phải vì niềm vui của chiến thắng logic, mà vì sự giải thoát của một linh hồn.

Mỹ An dùng bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt anh, và cô nói, giọng cô đầy cảm xúc, lần đầu tiên sau nhiều năm: "Đừng sợ... sự yếu đuối... của anh. Nó... là... bến bờ... của em."

"Anh đã tìm thấy em, Mỹ An," Trần Dũng đáp lại, ôm chặt cô.

"Không, Dũng," cô thì thầm, giọng cô đã mạnh mẽ hơn. "Chúng ta đã tìm thấy nhau. Và chúng ta đã tìm thấy Bến Bờ Vĩnh Cửu. Nó không phải là một hợp đồng. Nó là một lời thề."

Ngay tại cánh đồng cúc họa mi đó, dưới ánh sao, Sói đã từ bỏ logic để chọn tình yêu, và Hoa Hồng Đen đã từ bỏ sự im lặng để chọn lòng tin. Hợp Đồng Tình Yêu đã hoàn toàn biến mất, thay thế bằng Lời Thề Không Lời được khắc sâu trong linh hồn họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×