Sau khi nhặt được chiếc dây chuyền – món quà từ Dũng, Thắm cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ chạy dọc cơ thể. Tim cô đập dồn dập, và cô biết đây không còn là dấu hiệu ngẫu nhiên nữa – đây là cơ hội để cô thực sự liên lạc với Dũng.
Thắm trở về căn phòng nhỏ của mình, trải bản đồ, ghi chú các địa điểm mà cô và Dũng từng đi qua trong quá khứ. Cô chuẩn bị mọi thứ thật cẩn thận: ánh sáng dịu, không gian yên tĩnh, và tập trung toàn bộ tinh thần vào ký ức của những ngày bên Dũng. Cô nhắm mắt, đặt tay lên chiếc dây chuyền, và thở đều. Cố gắng khơi dậy ký ức chi tiết nhất: ánh nắng, tiếng cười, mùi hương đất và cỏ, từng cử chỉ nhỏ mà Dũng dành cho cô.
Lúc đầu, mọi thứ dường như chỉ là tưởng tượng. Nhưng rồi, một rung động nhẹ nhàng từ chiếc dây chuyền khiến tim cô giật mình. Một hình ảnh thoáng qua xuất hiện trong đầu cô: Dũng đứng giữa đồng cỏ, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chan chứa lo âu và hy vọng. “Thắm… anh nghe thấy em chứ?” – tiếng nói vang lên trong tâm trí Thắm, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Cô mở mắt, tim như muốn vỡ tung. Đây là khoảnh khắc kỳ diệu đầu tiên: sự tương tác thực sự giữa hai thế giới. Thắm nhận ra rằng, càng tập trung vào ký ức và tình cảm chân thành, luồng kết nối càng mạnh. Cô thử cử động, gọi Dũng bằng tên, và một lần nữa, hình ảnh ấy phản hồi, như Dũng đang gật đầu nhẹ.
Những giây phút ấy kéo dài, vừa ngắn ngủi vừa vô tận. Mỗi rung động, mỗi nhịp tim, mỗi ánh nhìn đều khiến Thắm tin rằng họ vẫn có thể tìm thấy nhau. Cô biết rằng để kết nối vững chắc, cô sẽ phải luyện tập và kiên trì, nhưng khoảnh khắc đầu tiên này là minh chứng rằng tình yêu của họ vượt qua mọi ranh giới thời gian.
Thắm đặt tay lên trái tim, thì thầm: “Anh ơi… em sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần anh, em sẽ tìm thấy anh.” Gió nhẹ rơi qua cửa sổ, mang theo cảm giác như Dũng đang gần kề. Đây là điểm khởi đầu – một hành trình mới để tái ngộ, để hàn gắn nỗi chia cách mà chiến tranh và thời gian đã tạo ra.