tôi không chọn, tôi lấy hết

Chương 2: Tôi Không Chọn, Tôi Lấy Hết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dĩ nhiên anh ấy không đồng ý. Bởi vì trong mắt anh, chỉ là nói thêm vài câu với nhân viên nữ mà thôi. Còn những hành vi của tôi, trong mắt anh, chẳng qua là cơn giận dữ vô dụng của một bà nội trợ toàn thời gian. Anh đập cửa bỏ đi. Nhưng vẫn không quên gửi tin nhắn: 【Vợ ơi, anh qua công ty ngủ, nhưng anh sẽ không ly hôn. Em bình tĩnh lại đi, tối mai anh sẽ về ăn cơm với em.】 Tôi thậm chí chẳng buồn mở tin nhắn đó. Liên hệ luật sư ngay lập tức, thống nhất thỏa thuận ly hôn. Một đêm không ngủ. Tôi ngồi lặng trong phòng làm việc, xem đi xem lại thỏa thuận ly hôn. Tài sản trong hôn nhân chia đôi. Công ty tôi không lấy, quy đổi thành tiền mặt. Trông thì có vẻ công bằng. Nếu không phải vì lúc đứng dậy vào sáng sớm tôi bị choáng, rồi nhìn thấy những bình luận trên không, tôi đã không tỉnh ngộ sau cơn tức giận. Cùng với những dòng tin nhắn của Ôn Thời Niên vừa gửi. Tối qua anh còn nói tối nay sẽ về ăn cơm với tôi, sáng nay đã bảo không về nữa. Anh dường như chắc chắn rằng lời tôi nói về ly hôn chỉ là nói trong cơn giận. Anh nghĩ rằng tôi sẽ không đi, nên cứ từng bước thử thách giới hạn của tôi. Nhưng anh đã đoán đúng. Tôi sẽ không đi. Vì người cần phải đi, là anh! Tôi xé tan bản thỏa thuận ly hôn, ném vào thùng rác. Những bình luận trước mắt càng trở nên điên cuồng: 【Sao chị gái lại xé thỏa thuận ly hôn? Chị ấy không muốn ly hôn nữa sao?】 【Không đúng! Rõ ràng tôi vào đây từ bảng đề xuất truyện nữ chính mạnh mẽ, chẳng lẽ truyện chỉ toàn hành hạ nữ chính à?】 【Tăng động lực lên, tăng động lực lên! Nữ chính của chúng ta không thể mắc kẹt trong chuyện yêu đương tình cảm.】 【Tiểu tam đã khiêu khích đến mức này rồi, nữ chính còn không đi? Quá hèn nhát rồi.】 【Các bạn cứ bình tĩnh, cứ chờ xem chị gái dứt khoát rời đi tay trắng, sau đó một mình nuôi con, học tiến sĩ và trở thành đại gia tài chính.】 Tôi thực sự không hiểu. Họ gọi việc một người phụ nữ không làm gì sai nhưng phải rời đi tay trắng là “dứt khoát.” Họ gọi việc một mình nuôi con là “độc lập.” Họ gọi việc từ chối mọi nguồn lực, tự mình xoay sở là “nữ chính mạnh mẽ.” Thế giới này thật sự hơi điên rồi. Từ nhỏ, mọi người luôn nói với tôi: “Con là con gái, đừng tranh giành quá, những gì thuộc về con, cuối cùng cũng sẽ là của con.” Còn với con trai thì sao? Họ sẽ nói: “Những gì con muốn, phải tự giành lấy. Con người nhất định sẽ thắng được số phận, tất cả là do con làm nên!” Thật nực cười. Đã vậy thì tôi phải tranh, phải giành. Tôi phải có được mọi thứ! Tôi mở tin nhắn nhắn Ôn Thời Niên: 【Được, anh nhớ giữ sức khỏe. Em chờ anh về. 【Yêu anh.jpg.】 Những bình luận trên mạng càng mắng dữ dội: 【Thật không thể tin được, đây là một bà vợ ngu muội vì tình sao? Chẳng có chút tỉnh táo nào, bỏ đọc!】 【Còn chờ anh ta về? Nữ chính chẳng lẽ không có đàn ông thì không sống nổi sao? Mắc gì phải tiếc cái thứ đàn ông tệ bạc đó chứ?】 【Tôi thấy nữ chính đúng là để cảm xúc kiểm soát lý trí.】 … Tôi phớt lờ những lời công kích. Họ mắng càng dữ, càng chứng tỏ tôi đã ngụy trang thành công! Sau khi xác nhận với người thân cận rằng Ôn Thời Niên đang ở công ty và Chu Tĩnh không có mặt, tôi mở khung chat với Chu Tĩnh: 【Nói chuyện được không?】 Cô ấy trả lời: 【Chị ơi, em nghĩ em và chị không cùng đẳng cấp, chắc không thể nói chuyện được đâu.】 Tôi nhắn: 【Tôi không có ý định gây hại gì cho cô, chỉ muốn hỏi vài câu như hai người phụ nữ bình thường. 【Nếu bây giờ cô có 100 nghìn tệ, cô còn muốn theo đuổi người đàn ông hơn mình gần mười tuổi đó không?】 Chu Tĩnh: 【Chị định dùng tiền để sỉ nhục em sao?】 Tôi biết, trong mắt cô ấy, giá trị của Ôn Thời Niên không chỉ dừng lại ở 100 nghìn. Những cô gái trẻ yêu đàn ông lớn tuổi, thường chỉ vì tiền và quyền lực. Tôi tiếp tục: 【200 nghìn thì sao? 【500 nghìn? 【1 triệu?】 Chu Tĩnh: 【Chị cần tôi làm gì?】 Thấy tôi lâu không trả lời, cô ấy lại nhắn: 【Nếu tôi có 1 triệu, tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục học thạc sĩ, học tiến sĩ, trở thành con người mà tôi luôn muốn trở thành.】 Tôi mỉm cười: 【Tôi có thể tài trợ cô 1 triệu mà không cần cô bán rẻ thân xác. Cô có muốn nắm bắt cơ hội này không?】 4 Những bình luận chỉ trích càng gay gắt: 【Cái nữ chính này bị làm sao vậy? Đưa cho tiểu tam một triệu để cô ta rời đi?】 【Đây mà là cách xử lý tiểu tam của nữ chính à?】 【Mọi người ơi, có phải giống như trong truyện tổng tài bá đạo, mẹ nam chính quăng tiền ra để nữ chính bỏ đi không? Nữ chính xem nam chính như con trai mình à? Thật là tư duy yêu đương ngốc nghếch!】 【Cái gì mà nữ chính mạnh mẽ, tôi thấy đây là giả tạo thì có!】 … Tôi đã điều tra qua Chu Tĩnh. Cô ấy là sinh viên xuất thân từ một huyện nghèo cấp quốc gia. Trong nhà còn có một cậu em trai đang học cấp ba. Cha mẹ cô vốn không muốn cho cô học đại học, họ nghĩ tốt nghiệp cấp ba rồi lấy chồng thì nhận được sính lễ là có lợi nhất. Nhưng cô ấy rất thông minh, khi bị ép lấy chồng, cô đã báo cảnh sát. Cuối cùng, cha mẹ cô thỏa hiệp, đồng ý cho cô học đại học nhưng với điều kiện mỗi năm phải gửi về nhà 10 nghìn tệ. Để kiểm soát cô, mẹ cô đã lén chụp vài bức ảnh nhạy cảm của cô. Nếu cô không nghe lời, bà sẽ gửi những tấm ảnh đó cho bạn bè và thầy cô của cô. Vậy nên sau khi vào đại học, cô đã cật lực làm thêm. Mỗi năm cô kiếm được khoảng 5-6 nghìn gửi về cho gia đình. Dù cha mẹ vẫn hay mắng nhiếc, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng trôi qua. Đến năm cô học đại học năm tư, cậu em trai học dốt của cô bỏ học. Cha mẹ cô bắt đầu lo liệu hôn sự cho cậu ta. Nhà gái đòi sính lễ 100 nghìn tệ. Cha mẹ liền nhắm vào cô. Trong làng có một người giàu mới nổi, 40 tuổi, vừa mất vợ. Ông ta sẵn sàng trả 200 nghìn tệ để cưới một cô gái có học thức như Chu Tĩnh. Với cha mẹ cô, đây rõ ràng là một cuộc giao dịch hời. Không còn đường nào khác, Chu Tĩnh bịa rằng mình đang yêu một thiếu gia giàu có, với anh ta, 200 nghìn tệ chỉ là chuyện nhỏ. Ngay lập tức cô vay 100 nghìn từ nền tảng cho vay trực tuyến, gửi về cho cha mẹ. Nhưng lãi mẹ đẻ lãi con. Chỉ trong vài tháng, số nợ đã vượt quá khả năng chi trả của cô. Cuối cùng, cô từ bỏ ý định học cao học và chọn Ôn Thời Niên. … Khi gặp lại Chu Tĩnh, đôi mắt cô đỏ hoe, rõ ràng vừa khóc xong. Chưa kịp để tôi mở lời, cô đã tự mình nói ra: "Chị ơi, chắc chị nghĩ em là kẻ hám lợi, đúng không? Chỉ 100 nghìn thôi đã khiến em mất đi tất cả lòng tự trọng. "Em đúng là rẻ rúng, em muốn đi đường tắt, nhưng em không còn cách nào khác. "Ai mà không muốn sống đàng hoàng, trở thành một người phụ nữ độc lập được người khác ngưỡng mộ, trở thành nữ chính tự viết kịch bản cho cuộc đời mình chứ?" Những bình luận như thường lệ lại tràn tới: 【Tiểu tam trà xanh nhưng cũng tự biết thân biết phận.】 【Thật ra giữa nam và nữ chính chẳng có gì, nếu không có tiểu tam thì họ vốn đã rất hạnh phúc.】 【Sao tôi thấy giống “cái bẫy mỹ nhân”? Nam chính chẳng qua bị tiểu tam lừa thôi.】 【Người bên trên đừng thần thánh hóa nam chính quá được không? Ai dễ bị quyến rũ thì chứng tỏ bản thân chẳng phải người tử tế.】 【Tiểu tam đúng là hèn hạ, nữ chính có thể nào mạnh mẽ lên và cho cô ta một bạt tai không?】 Tôi nhấp một ngụm cà phê, nghiêm túc nhìn Chu Tĩnh: "Vì chuyện ảnh chụp mà em bị ràng buộc, đúng không?" Cô ngẩn người, sau đó ngón tay cái không ngừng cọ vào ngón trỏ: "Chị ơi, chắc chị cũng nghĩ em bẩn thỉu đúng không? Em biết mà, ai thấy những bức ảnh đó cũng đều nghĩ em bẩn." Đôi mắt cô ngấn nước, nhưng trên môi lại nở một nụ cười chua chát: "Em không muốn thế, nhưng em không thể thoát ra. Thật sự không thể thoát được." Tôi thở dài một hơi: "Chu Tĩnh, em có từng nghĩ tại sao cha mẹ em lại chụp những bức ảnh đó không? Là để kiểm soát em. "Trong trường hợp nào họ sẽ tung những bức ảnh đó ra? Chính là khi họ không kiểm soát được em nữa. "Nhưng một khi họ tung ảnh ra, điều đó có nghĩa là họ và em đã hoàn toàn cắt đứt. Em hoàn toàn có thể dùng pháp luật để bảo vệ mình. "Thật ra điều thực sự ràng buộc em không phải là những bức ảnh, mà là cái gọi là tình thân mờ nhạt, khiến người ta nghẹt thở, đúng không? "Em khao khát nhận được tình yêu từ họ, nên từng bước rơi vào cái bẫy họ đặt ra." Chu Tĩnh nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy kinh ngạc: "Chị ơi, em thật sự có thể thoát ra không?" Tôi nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô ấy: "Chỉ cần em sống là chính mình, em sẽ thoát ra được." 【Hết chịu nổi rồi, nữ chính đúng là thánh mẫu!】 【Tôi tuyên bố, Đại Phật Lạc Sơn chính thức thoái vị, để nữ chính lên ngồi.】 【Ghét kiểu thánh mẫu này nhất, lúc nào cũng tự cho mình cao thượng, nhìn mà phát ớn.】 【Chỉ có tôi thấy đây là sự đồng cảm giữa phụ nữ với nhau sao? Nếu hiểu được quá trình trưởng thành của Thẩm Thanh Hoan, sẽ nhận ra cô ấy và Chu Tĩnh vốn có xuất phát điểm giống nhau. Chỉ khác là Thẩm Thanh Hoan đã tự mình từng bước vươn lên mạnh mẽ. Người bình thường, gặp một người có hoàn cảnh tương tự mình, đều sẽ muốn giúp đỡ một chút mà, đúng không?】 【Sao tôi lại cảm thấy bước đi này của nữ chính ẩn chứa một âm mưu sâu xa!】 Nhìn những bình luận, tôi khẽ cong khóe môi. Sau đó, tôi cúi người, thì thầm vào tai Chu Tĩnh.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.