Tổng Tài Ác Ma Tuyệt Tình

Chương 1: Chương 1.


trước sau

"Tiểu An An, dây đeo tay của bạn đẹp quá. Cậu cho tớ mượn tí nhé."

Tiểu An An mỉm cười vui vẻ, tháo sợi dây mà anh trai tặng nhân dịp sinh nhật mình đưa cho Tiểu Thiện "Hảo, cho cậu mượn lát thôi đấy. Không thì anh tớ lại mắng tớ mất, anh ấy rất hung dữ."

Tiểu Thiện cười hì hì vừa đeo vòng tay vào tay mình vừa ngắm nghía qua lại, rõ là cô bé rất thích sợi dây này "Tiểu An An, đẹp quá."

Hai cô nhóc 7 tuổi chơi đùa cười khúc khích trên tầng hai của nhà họ Từ, không hề hay biết có kẻ tưới xăng, châm lửa nghi ngút. Lửa lớn bao trùm dần căn nhà, vợ chồng Từ gia lúc phát hiện thì đã muộn, họ ở tận lầu ba .

Lúc Từ Hy Viễn từ công ti về nhà, thấy ngọn lửa bao trùm khắp nơi, anh không suy nghĩ nhiều liền xông vào. Ba mẹ, em gái anh - bọn họ ở trong đó .

Mùi khói xộc vào mũi khiến anh khó chịu, nhưng anh vẫn cố gọi "Tiểu An An ."

Có tiếng khóc vọng từ lầu hai, Từ Hy Viễn cố gắng tránh lửa, tránh đi mọi thứ đang dần cháy rụi rơi rớt, nhưng anh vẫn bị thanh gỗ rơi vào chân mình, tạo vết bỏng đau rát nơi mắt cá chân trái .

"Anh hai cứu em, anh hai... oa oa..."

"Tiểu An An... rầm..." Anh đạp cửa xông vào, thấy tay con bé đưa về phía anh, trên tay còn lủng lẳng chiếc dây mà anh tặng sinh nhật nó. Từ Hy Viễn nắm chặt lấy cái tay mũm mĩm kéo lên, đem áo khoác của mình trùm lên người cô bé. Cố gắng chịu đựng vết bỏng ở dưới mắt cá chân, mà ôm cô bé chạy ra ngoài.

Rõ ràng là đã ôm cô chạy ra ngoài, nhưng bên tai anh vẫn văng vẳng tiếng gọi "Anh hai".

Lúc anh ra khỏi cũng là lúc căn biệt thự sụp đổ ,tan nát như đống hoan tàn. Từ Hy Viễn nhanh chóng đem áo khoác kéo khỏi, gương mặt cô nhóc liền hiện ra, nhem nhém nước mắt cùng bụi bẩn. Nhưng rõ ràng... tim anh như ngừng đập, hai chân sụp xuống đất... cô bé này... không phải em gái anh.

Sao lại như thế ,rõ ràng... còn An An, anh không sai, rõ ràng khi anh ra khỏi, bên tai vẫn còn nghe rõ hai chữ "Anh hai ".

An An của anh... em gái của anh... "Aaaaaaa."

"Khốn kiếp, tại sao cô lại đeo dây của An An, hả." Anh bất lực kêu gào trong đau đớn, tim như bị ai đục khoét khiến máu chảy đầm đìa.

Mặc sự gào thét của anh, cô nhóc được cứu ra sớm đã bất tỉnh, hai mắt nhắm tịt .

Hai chân Từ Hy Viễn quỳ rạp xuống đất, anh nhìn căn nhà cháy rụi, gương mặt thống khổ cùng bất lực, tuyệt vọng gào lên trong đau đớn "Ba mẹ, con trai bất hiếu... An An, anh hai xin lỗi."

Tay anh nắm chặt, cắn chặt răng không để nước mắt rơi "Từ Hy Viễn xin thề, sẽ không để cho thủ phạm sống yên ổn."

Năm đó, anh 18 tuổi .

..............

15 năm sau ,

Rõ ràng hôm nay là ngày cưới của cô, nhưng Tô Thiện một chút vui vẻ cũng không có. Cô một thân váy cưới ,trang điểm xinh đẹp ngồi lặng trong căn phòng kéo kín rèm.

Chú rể ư, hắn ta sau hôn lễ liền biến mất, rõ là giờ cũng tối rồi cũng không thấy về nhà .

Tô Thiện nhìn bản thân mình trong gương cũng thấy nực cười. Cô xinh đẹp sao? Cô giỏi giang sao? Cô có tiền sao?

Tại sao lại bị tên ác ma như hắn nhìn trúng, nhất định phải là cô. Hừ, cũng chẳng trách hắn được, nếu ba mẹ cô không vì hám lợi mà đồng ý thì cô cũng chẳng gả cho một tên ác ma xứng tuổi chú mình.

Nhưng có trách thì sao? Họ cũng không còn nữa. Nghĩ tới đây Tô Thiện trượt dài người xuống đất, trên gương mặt vô hồn không một biểu cảm.

Họ mất rồi, ngay trong ngày cưới của cô, bọn họ bị bắt cóc rồi bị bắn chết, thể xác bị cắt từng khúc, thả xuống biển... bị cá rĩa không ra hình dạng gì cả

"Haha... không thể... không..." Tô Thiện ôm đầu la hét, ánh mắt cô đỏ hoe, nước mắt bất lực cũng rơi xuống. Cô cuộn người mình, tay run rẩy ôm lấy đôi chân.

"Tại sao lại như vậy... hức hức..." Cô vùi đầu vào hai chân mà khóc bất lực, tiếng khóc không hề kiềm nén. Nhưng trong căn biệt thự này, ngoài cô ra chỉ có mình cô, chỉ mình cô nghe được tiếng khóc ấm ức của mình, chỉ mình cô...

Tô Thiện loạng choạng đứng dậy, ba mẹ cô mất rồi, cô lại gả cho tên ác ma, hoàn toàn không có tình yêu. Cô cuối cùng sống vì cái gì, tồn tại vì cái gì. Nghĩ đến đây, Tô Thiện như mất hồn, cô lục tìm con dao cắt giấy sớm đã chuẩn bị trong vali của mình.

Ánh mắt của cô nhìn đăm đăm lấy con dao, tay nắm chặt một cách vô hồn.

"Hahaa... tạm biệt." Tiếng cười lớn vang vọng trong căn phòng cũng là lúc lưỡi dao rạch xuống cổ tay trắng ngần. Máu tươi đỏ chói mắt lan ra nhỏ xuống nền gạch lạnh lẽo.

Mắt cô dần dần khép lại, cả người gục xuống nền đất, máu từ tay nhuốm đỏ cả váy cưới xinh đẹp. Tạm biệt, có lẽ thế giới bên kia là sự lựa chọn tốt nhất cho cô rồi.

"Rầm."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!