Sương sớm vẫn bao phủ rừng núi, ánh nắng yếu ớt chiếu qua tán lá, tạo những dải sáng nhạt trên mặt đất ẩm ướt. Mạc Thúy Thanh đứng bên bờ suối, tay cầm thanh kiếm gỗ, mắt chăm chú quan sát dòng nước lấp lánh. Sau những trận chiến căng thẳng vừa qua, cô cảm nhận được bản thân đã tiến bộ rõ rệt: nhanh nhẹn hơn, tinh nhạy hơn, và nhất là khả năng phán đoán tình huống đã vượt xa ngày đầu bước vào giang hồ.
Nguyên Hạo đứng bên cạnh cô, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía rừng sâu phía trước. Anh nói, giọng nghiêm trọng: “Âm mưu lần này… đã tới mức phải đối mặt trực tiếp với kẻ đứng đầu. Nếu sơ hở, không chỉ là thương tích, mà có thể là mạng sống.”
Cô hít một hơi dài, tay siết chặt chuôi kiếm: “Tôi… sẵn sàng. Lần này, tôi sẽ tự mình chiến đấu. Không muốn dựa hoàn toàn vào anh.”
Anh nhíu mày, ánh mắt pha chút dịu dàng: “Tôi biết cô có khả năng. Nhưng giang hồ này… không chừa đường lùi cho kẻ yếu.”
Họ tiến sâu vào rừng, từng bước đi nhẹ nhưng cực kỳ cẩn trọng. Mỗi tiếng cành cây gãy khẽ, mỗi tiếng chim hót đều khiến cô tập trung tối đa. Không khí căng thẳng như bóp nghẹt tim, nhưng bên cạnh cô, Nguyên Hạo vẫn là điểm tựa vững chắc.
Đột nhiên, từ phía trước, một nhóm người xuất hiện. Họ mang vũ khí đầy đủ, ánh mắt thù địch và lạnh lùng. Một giọng đàn ông vang lên: “Người lạ… các ngươi đã xâm nhập lãnh địa. Hôm nay, cô sẽ phải trả giá.”
Mạc Thúy Thanh nhìn Nguyên Hạo, giọng run run nhưng quyết tâm: “Anh… đứng bên tôi nhé?”
Nguyên Hạo nhíu mày, ánh mắt pha chút dịu dàng: “Luôn luôn.”
Trận chiến bùng nổ. Mạc Thúy Thanh phối hợp nhuần nhuyễn với Nguyên Hạo, né tránh các đòn tấn công, phản công, kết hợp địa hình và tốc độ. Cô nhảy lên tảng đá, đá văng một kẻ đối phương, rồi dùng thanh kiếm gỗ hạ gục kẻ thứ hai. Nguyên Hạo lao tới, cú đấm của anh như cơn gió mạnh, hạ gục kẻ thứ ba.
Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài, ánh mắt họ liên tục chạm nhau. Mỗi lần tránh né, trái tim cô lại đập nhanh hơn bình thường, dòng điện lạ lan khắp cơ thể.
Một cú tấn công bất ngờ nhắm vào cô khiến cô suýt trượt chân. Ngay lập tức, Nguyên Hạo lao tới, nắm tay cô kéo lại. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau kéo dài hơn một nhịp, ánh mắt dường như không rời nhau.
Nguyên Hạo hắng giọng, cố giữ vẻ lạnh lùng: “Đừng để cảm xúc chi phối. Giang hồ không tha cho kẻ yếu.”
Cô thở hổn hển, tim vẫn đập mạnh: “Anh vừa muốn bảo vệ tôi, vừa muốn tôi tự lập… nhưng sao lại khiến tôi cảm thấy ấm áp đến vậy?”
Sau trận chiến, nhóm kẻ thù rút lui, bỏ lại khu rừng tĩnh lặng. Mạc Thúy Thanh thở đều, mồ hôi ướt đẫm, tay vẫn cầm kiếm. Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt pha chút ngạc nhiên và thán phục: “Cô… tiến bộ rất nhanh. Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ trở thành đối thủ đáng gờm trong giang hồ.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, thầm nghĩ: “Anh… lại khen tôi… sao tim tôi đập nhanh thế này?”
Họ tiếp tục theo dấu vết âm mưu. Mạc Thúy Thanh chứng tỏ khả năng phân tích chiến thuật xuất sắc, chỉ ra điểm yếu trong kế hoạch của kẻ thù. Nguyên Hạo nhìn cô, ánh mắt pha chút thú vị: “Cô nhanh nhẹn, thông minh hơn tôi tưởng. Nếu tiếp tục luyện tập, cô sẽ là một đối thủ đáng gờm.”
Cô đỏ mặt, vừa tự hào vừa xấu hổ.
Một buổi chiều, khi luyện tập bên suối, Nguyên Hạo vô tình chạm vai cô khi cùng né một cú đá nguy hiểm. Khoảnh khắc đó kéo dài, ánh mắt họ chạm nhau. Cô cảm nhận dòng điện lạ chạy khắp cơ thể, tim đập nhanh hơn bình thường.
Nguyên Hạo hắng giọng, giọng lạnh lùng: “Đừng để cảm xúc làm phân tán tập trung.”
Nhưng cô thầm nghĩ: “Anh… sao lại khiến tôi vừa bối rối vừa ấm áp đến vậy?”
Đêm đến, bên ánh lửa, họ ngồi lại, chia sẻ những gì vừa trải qua. Mạc Thúy Thanh cảm nhận sự bình yên tạm thời, nhưng trái tim cô vẫn loạn nhịp khi nhìn Nguyên Hạo.
Anh nhìn cô, giọng trầm: “Nếu chúng ta hợp tác, cô sẽ sống sót. Tin tôi, tôi sẽ không để cô gặp nguy hiểm.”
Cô gật đầu, lòng tin hình thành, nhưng vẫn bối rối: “Anh… đang chiếm một phần trái tim tôi mà tôi không muốn thừa nhận.”
Ngày hôm sau, họ tiếp tục đi tới vị trí âm mưu lớn. Mạc Thúy Thanh nhận ra mình đã không còn yếu đuối; cô là một nữ đệ tử dũng cảm, thông minh, nhanh nhẹn, và có khả năng sinh tồn trong mọi tình huống khắc nghiệt.
Một lần nữa, họ đối mặt trực diện với kẻ thù lớn: một cao thủ giang hồ lạnh lùng, quyền lực và tàn nhẫn, đứng đầu kế hoạch âm mưu. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ khinh bỉ khi nhìn cô: “Người lạ… các ngươi dám xâm nhập lãnh địa. Hôm nay, sẽ phải trả giá đắt.”
Cô cắn môi, tay nắm chắc kiếm: “Tôi không sợ. Lần này, tôi sẽ tự mình chiến đấu.”
Nguyên Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén: “Nhớ, phối hợp nhịp nhàng. Chúng ta phải sống sót.”
Trận chiến căng thẳng diễn ra. Mạc Thúy Thanh kết hợp chiến thuật, phản xạ và trí tuệ, liên tục né tránh các đòn tấn công mạnh mẽ. Cô tận dụng địa hình, đá tảng, nhảy lên cành cây, tung những cú đánh chính xác vào điểm yếu của kẻ thù.
Nguyên Hạo phối hợp với cô như một cặp đã luyện tập lâu năm, né tránh và phản công, bảo vệ cô khi cần. Khoảnh khắc họ đứng sát nhau, ánh mắt chạm nhau, trái tim cô lại loạn nhịp.
Sau nhiều phút căng thẳng, kẻ thù lớn cuối cùng cũng rút lui, thừa nhận thất bại tạm thời. Mạc Thúy Thanh thở hổn hển, tay vẫn cầm kiếm, ánh mắt sáng rực quyết tâm.
Nguyên Hạo nhìn cô, giọng trầm: “Hôm nay, cô đã chứng tỏ bản lĩnh thực sự. Nếu tiếp tục như vậy, giang hồ này… sẽ phải nể phục cô.”
Cô cười nhẹ, thầm nghĩ: “Anh… khiến tôi vừa sợ, vừa tin tưởng, vừa cảm giác ấm áp lạ thường…”
Đêm đến, bên ánh lửa nhỏ, họ ngồi lại bên nhau. Ánh mắt Nguyên Hạo không còn lạnh lùng tuyệt đối, mà pha chút dịu dàng, nhìn cô đầy trìu mến.
Cô thầm nghĩ: “Anh… đang chiếm một phần trái tim tôi, và tôi không muốn từ chối.”