Lạc Tường đứng trước tòa nhà cao chọc trời của Tập đoàn Hạ Thần, ánh nắng buổi sáng phản chiếu lên mặt kính khiến dáng người của cô trở nên nổi bật hơn bao giờ hết. Chiếc váy công sở màu trắng thanh lịch, mái tóc đen dài buông thẳng, cùng ánh mắt tự tin – mọi chi tiết đều toát lên khí chất tiểu thư quyền quý nhưng kiêu ngạo.
Cô đến đây để phỏng vấn vị trí Trợ lý điều hành, mặc dù không phải vì thiếu tiền – gia đình cô dư dả – mà là vì muốn trải nghiệm môi trường cạnh tranh, muốn chứng minh bản thân ngoài danh hiệu “con nhà giàu”.
Khi bước vào sảnh, ánh mắt Lạc Tường chạm phải một bảng hiệu bằng vàng nổi bật với logo Hạ Thần Group. Cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa căng thẳng xâm chiếm cô. Cô hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng, và tiến tới quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi đến phỏng vấn vị trí trợ lý điều hành,” cô nói, giọng rõ ràng, hơi rụt rè nhưng vẫn giữ được phong thái tự tin.
Lễ tân – một cô gái trẻ – liếc qua hồ sơ rồi mỉm cười:
“Cô Lạc Tường à? Xin mời cô theo tôi. CEO Hạ Vân Thần đang đợi.”
Cảm giác tim cô đập nhanh hơn. Không chỉ vì sợ hãi trước người quyền lực, mà còn vì cái tên Hạ Vân Thần đã quá nổi tiếng trong giới kinh doanh: một người lãnh đạo lạnh lùng, tài giỏi, gần như không ai dám “cãi tay đôi”.
Khi bước vào phòng làm việc của Hạ Vân Thần, Lạc Tường không khỏi sững sờ. Căn phòng sang trọng, tràn ngập ánh sáng từ những bức cửa kính lớn nhìn ra toàn thành phố. Và anh – Hạ Vân Thần – ngồi đó, nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao.
Anh đứng lên, bước tới, đôi giày da bóng loáng khẽ phát ra tiếng “cộp cộp” trên sàn. Ánh mắt anh dừng lại trên Lạc Tường, sâu và lạnh đến mức khiến cô có cảm giác như bị soi tận tâm can.
“Cô là Lạc Tường?” giọng nam trầm, đầy uy lực.
“Vâng, thưa CEO,” cô trả lời, vừa gật đầu vừa cố nén cảm giác run rẩy.
Hạ Vân Thần nhíu mày, ánh mắt như thẩm định, dò xét. “Tôi nghe nói cô xuất thân từ gia đình giàu có. Vậy tại sao lại muốn thử sức ở công ty tôi?”
Lạc Tường hít một hơi sâu. “Tôi muốn tự lập, muốn chứng minh năng lực bản thân, không muốn chỉ dựa vào gia thế.”
Anh cười nhẹ, không phải nụ cười ấm áp mà là nụ cười tinh quái, đầy thử thách: “Thế thì… cô sẽ phải chứng minh. Ngày mai, tôi sẽ cho cô thử thách đầu tiên.”
Trong khoảnh khắc đó, Lạc Tường cảm thấy tim mình loạn nhịp, vừa hứng thú vừa lo lắng. Có điều gì đó ở người đàn ông này khiến cô khó có thể rời mắt – sự lạnh lùng, quyền lực, và một chút bí ẩn không thể chối từ.
Cô rời văn phòng, bước ra ngoài, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng. “Thử thách? Anh ta muốn thử tôi kiểu gì đây?” cô tự hỏi, vừa hứng thú vừa hồi hộp.
Ngày hôm sau, khi Lạc Tường đến công ty, cô không ngờ rằng thử thách đầu tiên lại là một buổi họp quan trọng với đối tác lớn – một bài kiểm tra mà nếu thất bại, cô sẽ bị loại ngay lập tức.
Khi bước vào phòng họp, cô nhìn thấy các nhân viên lớn tuổi, nhiều kinh nghiệm đang chăm chú bàn bạc. Và ở đầu bàn, Hạ Vân Thần ngồi, ánh mắt lạnh lùng dõi theo cô.
“Lạc Tường, cô sẽ đứng ở đây, trình bày kế hoạch trước các đối tác,” anh nói, giọng đều đều nhưng lạnh lùng.
Cả phòng họp yên lặng. Mọi ánh mắt đều dồn vào cô, một cô gái trẻ mới tốt nghiệp, đứng trước cơn sóng của các nhà quản lý dày dạn kinh nghiệm.
Nhưng Lạc Tường không chùn bước. Cô hít sâu, mở laptop, trình bày bằng giọng điệu rõ ràng, mạch lạc, đôi khi chèn thêm chút sắc bén trong cách đối đáp. Mọi người lặng im nghe, rồi… có vài ánh mắt khâm phục.
Hạ Vân Thần nhìn cô, ánh mắt lạnh ban đầu giờ lộ vẻ bất ngờ. Anh chưa từng gặp một cô gái vừa thông minh, vừa tự tin, vừa dám đối mặt với thử thách trước mặt anh.
Cuối buổi họp, Hạ Vân Thần đứng dậy, gật đầu một cách tinh tế: “Được. Cô còn non, nhưng có tố chất. Cô sẽ là trợ lý của tôi.”
Lạc Tường thở phào, không chỉ vì đậu thử thách, mà còn vì ánh mắt Hạ Vân Thần… một cảm giác vừa sợ vừa tò mò len lỏi trong lòng cô.