Trái Tim Vai Phản Diện

Chương 37: Trái Tim Vai Phản Diện


trước sau

Khương Diễm vừa tắm xong, tóc cũng chưa kịp lau đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài truyền tới.
Cậu cho rằng là Chu Tử Hào, nâng tay cầm áo phông trắng và quần dài mặc vào rồi kéo cửa ra.
Mái tóc thiếu niên ướt sũng, có chút lộn xộn, giọt nước còn trượt xuống theo cằm, đi xuống cổ trắng nõn như ngọc, xẹt qua hầu kết lộ ra, cuối cùng trượt xuống dưới xương quai xanh.
Ánh mắt Mạnh Nịnh theo giọt nước kia chuyển động, ngừng vài giây rồi mới quay lại nhìn khuôn mặt thiếu niên.
Chóp mũi Khương Diễm quanh quẩn hương thơm quen thuộc trên người thiếu nữ, còn có một chút hương rượu nhàn nhạt.
Đáy mắt cậu dày đặc cảm xúc âm trầm.
Hầu kết Khương Diễm chuyển động, đang muốn mở miệng, thiếu nữ lập tức đi tới, cậu theo bản năng lùi ra sau.
Cậu không biết bây giờ cô không phải say, nhưng cậu biết bây giờ cô đã không tỉnh tảo.
Mạnh Nịnh thuận thế, vươn tay đẩy cậu tới bồn rửa tay trong nhà tắm.
Trên mặt gương tràn đầy hơi nước, mà trong gương, thân thể hai người tựa như dán sát một chỗ.
Mạnh Nịnh thấy cậu không thể lui được nữa, kiễng chân, hai tay nhỏ mềm mại đặt trên bả vai cậu.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt thiếu nữ đỏ ửng, mặt mày như họa, đôi mặt xinh đẹp động lòng giống như hai ánh trăng nhỏ.
Cô cười nói, “Khương Diễm, cậu cũng cho tớ cắn một cái được không?”
Không đợi cậu đáp lại, cánh môi cô đã dán lên trên làn da lạnh lẽo ở cổ.
Thân thể Khương Diễm cứng đờ, cảm xúc nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt.
Răng nanh Mạnh Nịnh nhẹ nhàng đặt trên cổ cậu, giống như luyến tiếc, cũng như không đành lòng, nửa ngày cũng không chịu cắn xuống.
Trên người cậu mang theo hương sữa tắm tươi mát, sạch sẽ, ấm áp, vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Khương Diễm nhắm mắt thở một hơi, cậu nâng tay lên xoa tóc cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn, “…Cắn đủ chưa?”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng lắc đầu.
Động tác Khương Diễm ngừng một lát, thấp giọng hỏi, “Vậy muốn tiếp tục cắn…”
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ đã hạ chân xuống, đôi mắt sạch sẽ như nước trong là một tầng hơi nước, cô không nhìn cậu, “Tớ không biết bị làm sao, đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở… Khương Diễm, cậu ôm tớ một cái được không?”
Khương Diễm sững người, cẩn thận ôm cô vào trong ngực, thiếu nữ mềm mại nhỏ nhắn khiến cậu sinh ra một cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả.
Cậu hỏi, “Vì sao khổ sở?”
Nước mắt Mạnh Nịnh rất nhanh đã làm ướt quần áo cậu, cô nghẹn ngào nói, “Bởi vì trước kia tớ đối xử với cậu không tốt chút nào, vứt đi rất nhiều thứ của cậu, còn ép cậu ăn đồ cậu không thích, còn hại cậu bị bắt nạt… Cậu vẫn ghét tớ, vẫn hận tớ, vẫn không tha thứ cho tớ phải không?”
Khương Diễm ôn nhu dỗ dành, “Tớ biết đó không phải là cậu. Đừng khóc.”
Mạnh Nịnh nắm chặt góc áo của cậu, nước mắt chảy ra càng nhiều, cô trầm thấp nức nở trong chốc lát, cuối cùng mệt mỏi ngáp một cái, tựa vào trong ngực Khương Diễm ngủ thiếp đi.
Khương Diễm ôm cô tới trên giường, vào nhà tắm lấy một khăn mặt sạch sẽ, dùng nước ấm nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt cô.
Cậu vừa định giúp cô cởi giày, thiếu nữ lại đột nhiên ngồi dậy.
Khương Diễm đứng bên giường không hề chớp mắt nhìn cô, đáy mắt đen nhanh như có ánh sáng.
Mạnh Nịnh chống lại tầm mắt của cậu, thành thật nói, “Nếu không cậu cứ cắn tớ một cái…”


Dừng một chút, cô dũng cảm nhắm mắt lại, “Cậu cắn chỗ nào cũng được, chỉ cần cậu tha thứ cho tớ.”
Khương Diễm chậm rãi cúi người, ngón tay thon dài vén một sợi tóc ra phía sau tai giúp cô, giọng nói mềm mại, “Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi, tớ sẽ tha thứ cho cậu.”
Mạnh Nịnh biết cậu lừa mình, cậu sẽ không tha thứ cho cô dễ dàng như vậy, sẽ không.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên, hung hăng cắn lên cổ cậu một cái, giọng nói mơ hồ không rõ, “Khương Diễm, nếu cậu không tha thứ cho tớ, tớ cắn chết cậu.”
Cô như dùng tất cả khí lực, cảm giác đau đớn không ngừng truyền tới dây thần kinh thiếu niên.
Khương Diễm trầm thấp kêu lên một tiếng.
Thiếu nữ say rượu giống như một tên vô lại khiến cậu luống cuống tay chân, cậu căn bản cũng không biết dỗ dành người khác.
*
Một đêm không mộng mị, giấc ngủ này của thiếu nữ vô cùng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nịnh mở to mắt ra nhìn trần nhà xa lạ, sửng sốt trong chốc lát mới nhớ ra đây là trang viên Lục gia.
Cô vén chăn lên, thấy trên người mình vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, ngừng một chút, cô nhìn thoáng qua sofa.
Thiếu niên dựa lưng vào một góc sofa, khuỷu tay đặt trên tay vịn, bàn tay chống lên mặt, giống như đang ngủ, yên lặng mà đẹp mắt.
!!!
Mạnh Nịnh cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng ký ức chỉ tới lúc cô tự cho là đúng phòng rồi ngừng lại.
Cô có ấn tượng mình còn làm chuyện gì đó, nhưng sâu trong nội tâm có cảm xúc rất kì quái, dường như rất bài xích chuyện mình nhớ lại, cô nhíu mày.

Mạnh Nịnh đeo giày, đi tới trước mặt Khương Diễm, tự hỏi làm thế nào để chuyển cậu tới trên giường.
Trực tiếp gọi dậy?
Hay là… gọi Hứa Dịch tới giúp?
Cô nghĩ, vẫn là trực tiếp gọi cậu dậy đi, nếu để Hứa Dịch biết mình ngủ một đêm trong phòng Khương Diễm, có khả năng cô phải chép càng nhiều sách hơn.
Mạnh Nịnh nâng tay lên, muốn nhẹ nhàng vỗ vai cho cậu tỉnh, nhưng vừa nghĩ tới Khương Diễm còn đang ngủ say, gan dạ hơn, tay rơi vào tóc cậu.
Trời ơi!!! Tóc Khương Diễm quả thật rất mềm, sờ vào thật thích!
Mạnh Nịnh yêu thích không buông tay, xoa nhẹ một chút, vừa định bỏ xuống, trên thắt lưng nhiều thêm một cánh tay.
Cánh tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, dùng lực kéo cô tới trên người, hai thân thể gắt gao dán chặt lấy nhau.
Da thịt trong lòng bàn tay tỉ mỉ mà bóng loáng, mặt cậu chôn ở một nơi mềm mại, chóp mũi quanh quẩn hương thơm mê say vô số lần cậu tưởng tượng trong mộng.
Vài giây sau, Khương Diễm đột nhiên phản ứng lại đây không phải mơ, choàng mắt mở dậy, ánh mắt chạm nơi cổ trắng nõn phiếm hồng của thiếu nữ.
Lập tức hai má thiếu niên đỏ bừng.
Mạnh Nịnh cũng không khá hơn, toàn bộ da thịt lộ ra bên ngoài đều đỏ hết cả lên.
Mà cô còn có cảm giác máu trong người không ngừng dồn lên trên, cô cứng đờ vài giây, vội lui về phía sau.
Khương Diễm kịp thời buông lỏng cánh tay ôm lấy eo cô.
Mạnh Nịnh không dám nhìn cậu, cúi đầu, vắt chân lên cổ muốn chạy ra ngoài.

Tay còn chưa chạm tới tay nắm, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra.
Chu Tử Hào thăm dò nhìn vào trong la hét, “Lão đại, cậu dậy chưa? Chúng ta ăn sáng xong rồi phải đi nhanh lên, đã trễ nãi lâu như vậy, công ty…”
Trong nháy mắt thấy Mạnh Nịnh, thanh âm Chu Tử Hào hạ thấp xuống.
Mạnh Nịnh càng thêm xấu hổ, hoảng sợ đẩy Chu Tử Hào ra rồi chạy ra ngoài.
Chu Tử Hào nhìn bóng lưng cô, nhíu mày, chị dâu sao vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua vậy?
Cậu vừa suy nghĩ vừa đi vào, đóng cửa lại, nhìn khuôn mặt thiếu niên tuấn tú ửng đỏ không chút bình thường.
Cậu lập tức hiểu rõ, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp, “Lão… lão đại, cậu và chị dâu tối qua… sẽ không… cái gì đó chứ?”
Thần sắc trên mặt Chu Tử Hào chuyển từ khiếp sợ thành phấn khởi, “Không phải tôi nói rồi sao, lão đại, cậu cũng thật to gan, anh trai chị dâu còn ở phòng bên cạnh, hai người còn ở đây mây mưa náo loạn cả một đêm, từ trên giường tới sofa? Thử qua trên ban công…”
Khương Diễm khôi phục tinh thần, không có biểu cảm nhìn Chu Tử Hào, khuôn mặt lạnh đi vài phần, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, “Cậu còn không câm miệng, tôi sẽ khiến cho cậu vĩnh viễn không thể mở miệng được nữa.”
Chu Tử Hào cảm thấy oan ức, khó có thể giải thích, “Lão đại, đây không phải là chuyện tốt sao…”
Khương Diễm nhíu mày, “Cút.”
Chu Tử Hào, “…”
Rõ ràng một đêm xuân sắc như vậy, thế nào vẫn còn dáng vẻ dục cầu bất mãn chứ, hơn nữa còn hung dữ hơn như vậy.
Cậu ta thở dài một hơi, thì thầm một câu tuổi trẻ thật tốt, sau đó gật gù ra khỏi phòng Khương Diễm.
Chờ tới lúc trong phòng chỉ còn lại một mình Khương Diễm, cậu mím chặt môi đứng dậy, đi vào phòng tắm.

*
Lục Nhan Trúc bảo người làm gọi mọi người xuống ăn sáng.
Mạnh Nịnh chỉ rửa mặt chải đầu một chút, sau đó đổi một thân váy dài xuống dưới.
Cô nghe tiếng mở cửa bên cạnh, thấy Khương Diễm cũng đi ra, lập tức bước nhanh hơn theo người hầu phía trước lao xuống dưới lầu.
Khương Diễm nhìn bóng lưng thiếu nữ chạy trối chết, đáy mắt đen nhanh hiện lên một chút cảm xúc không rõ.
Mạnh Nịnh đi tới phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Hứa Dịch.
Đỏ ửng trên mặt cô vẫn chưa rút, vừa nhìn thấy Khương Diễm, hai má lại nóng thêm vài phân, cô thả tóc muốn che bớt đi.
Hứa Dịch sớm đã phát hiện bất thường, anh nhẹ nhàng gõ trán cô một cái, “Cúi đầu làm gì? Em làm chuyện gì sai sao?”
Mạnh Nịnh ngẩng đầu ho khan một tiếng, “Không… không có gì.”
Hứa Dịch cẩn thận đánh giá cô, hoài nghi hỏi, “Không có? Không có gì sao mặt đỏ thế kia?”
Mạnh Nịnh hít sâu một hơi, “Thời tiết… hơi nóng, em cũng hơi nóng…”
Hứa Dịch vừa định nghiêm hình bức cung, một bên khác, Lục Nhan Trúc cũng la lên, “Anh Diễm, cổ anh sao vậy? Muỗi cắn sao? Không, dấu vết này giống như dấu răng cắn vậy…”
Mạnh Nịnh mở to hai mắt, theo bản năng nhìn qua, trong lòng bỗng có dự cảm không tốt.
“…”
Cô rất muốn đào một cái hố sâu chui vào.


Hứa Dịch đột nhiên hiểu rõ, anh đen mặt, sắc mặt nặng nề không đỏi nhìn Mạnh Nịnh, “Ai cắn?”
Mạnh Nịnh cảm thấy mình sắp khóc, mi mắt run rẩy, ấp úng hai tiếng không nói nên lời.
Chu Tử Hào phản ứng nhanh nhất, lập tức giơ tay lên hô lớn, “Là tôi!”
Thấy mọi người nhìn mình, cậu ta kiên trì nói tiếp, “Phải, chính là tôi cắn!”
“…”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!