Nhậm Vũ Tầm tỉnh lại trong cảm giác đầu rất đau.
Cậu xoa xoa đầu, tối hôm qua quá mức hưng phấn nên cậu hoàn toàn quên mất nên xử lý chăn nệm bị Trình Yến bắn tinh. Cậu nhanh chóng ôm hắn đặt sang một bên rồi nhanh chóng cầm chăn mới lại đây, lăn lộn đến hơn nửa đêm cậu mới có thể đi ngủ. Đến nỗi lý do, tối hôm qua cũng đã lấy, xin lỗi lúc đứng lên không cầm chắc lon coca ở trong tay nên làm đổ lên giường của ngài, cho nên mới đổi sang chăn mới.
May mắn Trình Yến không phải là loại người để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này, Nhậm Vũ Tầm âm thầm cảm thấy may mắn, nhìn di động thấy là đã hơn 12 giờ trưa. Đang lúc cậu chuẩn bị xuống dưới rửa mặt thì cửa nhà đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước vào nhà và cầm một túi đồ ăn được đóng gói mang về.
“Nhậm Vũ Tầm, ăn cơm.”
Nhậm Vũ Tầm ngẩn người, đúng rồi bây giờ đã là giờ ăn trưa. Trình Yến là người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật nên nhất định đã đi dùng bữa. Nhậm Vũ Tầm nở một nụ cười thật tươi, “Vâng ạ, giáo sư ngài để trên bàn là được rồi!”
Trình Yến gật đầu đem đồ ăn đặt lên trên bàn, khi ngón tay rời khỏi bao plastic thì dừng lại một chút, dặn dò nói: “Lần sau cẩn thận một chút, không cần uống gì đó ở trên giường.”
Nhậm Vũ Tầm gãi gãi đầu, “Haha, biết rồi giáo sư, lần sau nhất định sẽ chú ý! À đúng rồi giáo sư, tối hôm qua như thế nào?”
Trình Yến ừ một tiếng, trong mắt hiện lên một tia chưa đã thèm khó có thể phát hiện ra được, “Giống như càng thêm thoải mái hơn so với hôm trước. Sáng hôm nay dậy thân thể hơi mềm nhũn. Chắc là do ngủ quá say.”
Nhậm Vũ Tầm âm thầm nghẹn cười ở trong lòng, đương nhiên rồi có người giúp mình loát vậy thì chắc chắn sướng đến mức muốn bay lên mây luôn. Trước khi ngồi xuống dùng cơm, Nhậm Vũ Tầm hỏi tiếp Trình Yến: “Giáo sư cái kia, đợt trị liệu bằng thôi miên của tôi vẫn có hiệu quả rất tốt, nhưng một khi đã bắt đầu trị liệu thì không được dừng lại. Ngài phải kiên trì thôi miên mỗi ngày mới có hiệu quả tốt hơn, đợt trị liệu này kéo dài một tháng, cho nên kế tiếp chắc phải nhờ ngài phối hợp rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Trình Yến chính là từ chối, chuyện này quá làm lãng phí thời gian của Nhậm Vũ Tầm, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền Nhậm Vũ Tầm như vậy chứ? Nhưng nghĩ đến ác mộng mà hắn thường xuyên mơ thấy, hắn lại bắt đầu do dự. “Nhậm Vũ Tầm, nếu không thì thôi bỏ đi. Đêm nay chắc là không có việc gì đâu.”
Nhậm Vũ Tầm đặt chiếc đũa xuống, “Không có chuyện gì đâu giáo sư, quan hệ của tôi và ngài không có chuyện nói làm phiền hay không làm phiền. Ngài cũng biết tôi học ngành tâm lý học nên thôi miên ngài cũng giúp tôi thực hành, củng cố lại kiến thức hơn. Giáo sư ngài cũng đừng từ chối nha.”
“Ngoài ra, tôi luôn đối xử rất tốt với ngài, có đúng không?”
Trình Yến sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên xuất hiện một chút cảm xúc khác thường. Thật sự là quan hệ của hắn và Nhậm Vũ Tầm rất tốt, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy có một chút không được tự nhiên…… Thôi, có thể là ảo giác đi. “Ừ, vậy kế tiếp nhờ vào Vũ Tầm. Cảm ơn.”
Nhậm Vũ Tầm cười haha, “OK OK, không thành vấn đề!” Lúc nãy giáo sư không có nói tiếp câu sau, xem ra thôi miên đã bắt đầu có một chút hiệu quả. Nghĩ đến đây cậu lập tức ăn xong tất cả đồ ăn, hận không thể lập tức đến buổi tối.
Chờ chờ, cuối cùng lại chờ đến thời gian buổi tối mà cậu luôn mong chờ, trước lạ sau quen, Nhậm Vũ Tầm làm người thôi miên Trình Yến bắt đầu gia tăng thêm ấn tượng mệnh lệnh ngày hôm qua. Chẳng qua lần này, Nhậm Vũ Tầm đặt một chiếc điện thoại di động ở bên tai của Trình Yến, bên trong bắt đầu phát âm thanh tốt cho việc thôi miên, tổng có có ba giờ và nó có thể tẩy não cho người bị thôi miên.
Âm thanh của di động rất nhỏ, đương nhiên là do người thôi miên trộm ghi âm ở trong nhà vệ sinh. Nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định và chân thật vô cùng, giọng nói nhấn mạnh từng chữ một, nói ra những từ có thể khiến người ta đỏ mặt lên.
“Trình Yến, ngài rất tin tưởng Nhậm Vũ Tầm, bởi vì hắn là người thân duy nhất của ngài, ngài sẽ càng ngày càng thích hắn, ỷ lại vào hắn.”
“Bởi vì mỗi lần Nhậm Vũ Tầm đều làm ngài ngủ rất ngon, bởi vậy chậm rãi mỗi ngày ngài đều chờ mong được Nhậm Vũ Tầm thôi miên. Ngài sẽ càng ngày càng hưởng thụ cảm giác khi được Nhậm Vũ Tầm thôi miên, càng ngày càng tin tưởng hắn, thậm chí cảm thấy hắn làm tất cả mọi thứ đều là tốt cho ngài, làm theo lời hắn nói tuyệt đối sẽ không bị lừa.”
“Bởi vì có hắn ở trong ký túc xá, nên ngài cảm thấy ký túc xá là một nơi vô cùng an toàn. Ngài bắt đầu thích ở trong ký túc xá, cũng ở trong ký túc xá cởi sạch quần áo, chuyện này cũng không có gì cảm thấy thẹn bởi vì ký túc xá là nhà của ngài, Nhậm Vũ Tầm chính là người thân quan trọng nhất của ngài. Ngoài ra khi Nhậm Vũ Tầm kêu ngài là giáo sư, ngài cảm thấy quan hệ của hai người rất xa lạ không thân thiết như ngài muốn, nên khi Nhậm Vũ Tầm kêu ngài là anh ngài cảm thấy rất vui vẻ và từ từ chấp nhận cách xưng hô này.”
Từ lâu Nhậm Vũ Tầm đã không muốn kêu Trình Yến bằng cái xưng hô giáo sư kia nữa, cậu không những muốn kêu Trình Yến là anh mà còn muốn Trình Yến gọi cậu là chồng.
Vừa phát liên tục lại đoạn ghi âm, Nhậm Vũ Tầm vừa cởi bỏ quần của Trình Yến ra, ôm cả người hắn lên và đặt ở trên cái đệm mà cậu đã lót sẵn để không xảy ra sự việc giống như ngày hôm qua, rồi bắt đầu động tác.
Cho dù không có chân chính bắn qua, nhưng đối với thân thể chưa bao giờ trải nghiệm kích thích như vậy thì đã là rất tốt rồi. Thân thể có ký ức của bản thân, dương vật vừa mới bị bàn tay cầm lấy thì đã lập tức căng cứng lên một chút. Nhậm Vũ Tầm nghịch ngợm đã khẽ đánh lên dương vật, “Nhóc con này cũng có tinh thần thật nha!” Dứt lời, lại nghịch ngợm đánh mạnh một cái, chọc cho dương vật của Trình Yến run lên một chút, sau đó cậu mới lại lần nữa nhanh chóng loát nó.
Đau đớn rất nhanh đã bị khoái cảm thay thế, loát thêm vài cái dương vật lại ngẩng cao lên một lần nữa, Nhậm Vũ Tầm cầm di động chụp thêm vài bức ảnh ở các góc độ khác nhau và nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cứng đi, qua đêm nay mày đừng tự mình có thể tự cứng lên được.”
Đàn ông đều là động vật nửa người dưới, cho dù là Trình Yến cũng không thể ngoại lệ. Nhậm Vũ Tầm muốn đem nửa người dưới chặt chẽ nắm chặt ở trong tay mình, sau đó mới có thể càng khống chế tốt tinh thần của hắn, biến hắn hoàn toàn thuộc về cậu.
Tuy rằng đã không có kích thích nhưng dương vật vẫn hoàn toàn cứng lại. Nhậm Vũ Tầm đặt di động xuống, cầm lấy tay của Trình Yến và dùng tay của mình nắm lấy các ngón tay của Trình Yến và hơi dùng sức bóp chặt dương vật. Cậu cũng không dám quá dùng sức, bằng không ngày hôm sau sẽ có dấu vết để lại ở trên dương vật trắng hồng, đến lúc đó cậu sẽ rất khó để giải thích.
Dương vật từ từ mềm xuống một nửa, Nhậm Vũ Tầm buông tay nắm lấy tay của Trình Yến và dùng tay của mình bắt lấy dương vật của Trình Yến rồi loát lên. Khi người đang bị thôi miên thì các giác quan đối với ngoại giới sẽ mẫn cảm hơn ngày thường rất nhiều, cho dù không có bắn tinh chỉ là duỗi ra rụt lại cũng có thể đạt được khoái cảm rất nhỏ. Rất nhanh, dương vật của Trình Yến bắt đầu có một chút run rẩy, Nhậm Vũ Tầm dừng lại, kéo tay của Trình Yến và nhéo dương vật mềm mại kia. Dù cho Trình Yến rên rỉ đau khổ như thế nào, Nhậm Vũ Tầm tuy cảm thấy đau lòng nhưng càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Rất nhanh dương vật trở nên mềm nhũn, Nhậm Vũ Tầm lại lặp thêm vài lần nữa và Trình Yến đã có một chút hư thoát. Dương vật mềm nhũn nằm ở trên trứng dái, cho dù có dùng tay của Trình Yến loát thì nó cũng không thể cứng lên được. Nhậm Vũ Tầm nở một nụ cười hài lòng, cậu muốn cải tạo dương vật của Trình Yến, bước đầu tiên chính là muốn cho nó không thể tự mình cứng lên được.
Để Trình Yến nghỉ ngơi một lúc, Nhậm Vũ Tầm mới tự tay loát dương vật cho hắn. Lúc này đây Nhậm Vũ Tầm không có tiếp tục tra tấn Trình Yến, hôm nay thời gian dương vật cương cứng lâu hơn so với hôm qua một chút, cậu nhéo dương vật rất chặt, rất nhanh Trình Yến vừa đau vừa vui sướng mà bắn ra nước tiểu.