Mai mở mắt khi tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, không khí Sài Gòn se lạnh và ẩm ướt. Email nặc danh về việc Khang từng liên lạc với Vy khiến cô mất ngủ cả đêm, lòng đầy nghi ngờ dù anh đã thề không phản bội. Cô đứng trước gương, chọn chiếc váy công sở màu xanh đậm, thắt tóc cao để lấy lại tinh thần. Hôm nay, agency quay những cảnh cuối cho video quảng cáo LuxeBeauty, và Mai quyết tâm giữ mọi thứ hoàn hảo. Cô lái xe qua những con phố lấp loáng nước mưa, lòng rối bời nhưng cũng đầy quyết tâm. Cô tự nhủ phải tìm ra sự thật, không để quá khứ lặp lại.
Văn phòng agency sáng nay nhộn nhịp trở lại sau cơn mưa. Mai bước vào, chào Nam đang cầm bản vẽ: “Chị Mai, trông chị hơi mệt. Có ổn không?” Cô mỉm cười: “Chị ổn, cảm ơn em.” Cô vào phòng, mở laptop, kiểm tra email từ LuxeBeauty: “Video nháp rất ấn tượng. Hoàn thiện sớm nhé!” Mai trả lời, cảm giác tự hào xen lẫn áp lực. Lan chạy đến, thì thầm: “Chị, em xác nhận email nặc danh đến từ một quán cà phê Vy hay lui tới. Em đã báo IT theo dõi IP.” Mai gật đầu: “Tốt lắm, giữ kín. Chị sẽ xử lý.”
Mai nhắn Khang: “Anh, em có bằng chứng Vy gửi email. Hôm nay đối chất nhé?” Khang trả lời ngay: “Anh ở bên em. Gặp ở phòng họp sau quay.” Mai thở phào, nhưng lòng vẫn bất an. Vy đã bị sa thải, nhưng mưu mô của cô ta dường như chưa dừng lại. Buổi quay diễn ra ở studio ngoài trời, bất chấp mưa nhỏ. Mai giám sát đạo cụ, ánh sáng, và diễn viên, trong khi Khang hỗ trợ đạo diễn. Họ làm việc ăn ý, nhưng Mai giữ khoảng cách, ánh mắt tránh anh. Khang nhận ra, kéo cô sang một góc trong giờ nghỉ: “Mai, em vẫn nghi ngờ anh vì email đúng không?” Cô gật đầu, giọng lạnh: “Em cần sự thật, Khang.” Anh nắm tay cô: “Anh thề không liên lạc với Vy. Để anh chứng minh.”
Sau quay, Mai và Khang gặp giám đốc ở phòng riêng. Mai trình bày bằng chứng: email nặc danh, IP từ quán cà phê, và lịch sử chat của Vy với đồng nghiệp cũ. Giám đốc cau mày: “Vy đã đi quá xa. Tôi sẽ báo pháp lý nếu cô ta tiếp tục.” Mai gật đầu: “Cảm ơn sếp. Chúng tôi muốn bảo vệ dự án.” Khang bổ sung: “Tôi sẽ kiểm tra thêm hệ thống để đảm bảo an toàn.” Giám đốc đồng ý, yêu cầu họ giữ kín để tránh xáo trộn.
Giờ nghỉ trưa, Mai xuống pantry lấy cà phê. Nam xuất hiện, mang theo bánh mì: “Chị Mai, ăn chút đi. Chị làm việc căng thẳng quá.” Mai cười: “Cảm ơn em, Nam.” Họ trò chuyện vui vẻ, nhưng Khang đi ngang, thấy cảnh ấy, lòng khẽ nhói. Anh tiến lại: “Mai, anh cần bàn thêm về video.” Cô gật đầu, theo anh vào phòng họp nhỏ. Ở đó, Khang đóng cửa, nhìn cô: “Mai, anh biết em sợ lặp lại sai lầm. Nhưng anh yêu em, thật lòng.” Mai nhìn anh, nước mắt lưng tròng: “Em muốn tin, nhưng em cần thời gian.” Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô. Nụ hôn dẫn đến khoảnh khắc H+ mãnh liệt trên ghế sofa, đầy đam mê nhưng cũng đầy day dứt. Mai thở hổn hển sau đó: “Khang, chúng ta phải chậm lại.” Anh gật đầu: “Anh sẽ đợi em.”
Tối, Khang mời Mai đi dạo dưới mưa bên sông Sài Gòn. Họ đứng dưới ánh đèn đường, mưa ướt áo. Khang nắm tay cô: “Mai, anh thề sẽ không để em tổn thương nữa.” Cô nhìn anh, cảm xúc dâng trào: “Em tin anh, nhưng đừng làm em thất vọng.” Họ hôn nhau dưới mưa, ánh mắt hòa quyện. Mai về nhà, ngồi trên ban công, suy nghĩ về lời hứa của Khang. Cô nhắn Linh: “Tao nghĩ tao sẽ cho anh ấy cơ hội, nhưng tao vẫn sợ.” Linh trả lời: “Cứ thử, nhưng giữ vững trái tim.” Mai nhắm mắt, lòng nhẹ hơn, hy vọng về một tương lai không drama.