Sau khi công khai tình cảm, mối quan hệ của Vương Khải và Linh An ngày càng gắn bó. Anh Khải không chỉ thể hiện tình yêu qua lời nói mà còn bằng hành động, luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho Linh An. Nhưng có một chuyện mà Linh An vẫn luôn canh cánh trong lòng, đó là việc ra mắt gia đình anh. Vương Khải là một Ảnh đế, gia thế chắc chắn không tầm thường, còn Linh An chỉ là một cô gái bình thường, xuất thân từ quê nghèo. Cô không biết liệu gia đình anh có chấp nhận mình hay không.
Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang cùng nhau dạo phố, Vương Khải bất ngờ nắm chặt tay Linh An và nói: "Mai anh đưa em về nhà gặp mẹ anh nha."
Linh An giật mình, tim đập thình thịch. Cô lo lắng hỏi: "Dạ... gặp mẹ anh hả? Có... có sớm quá không anh?"
Vương Khải mỉm cười trấn an: "Không sao đâu. Mẹ anh dễ tính lắm. Với lại, anh đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ cũng muốn gặp em đó."
Dù được anh trấn an, nhưng cả đêm đó Linh An vẫn không tài nào chợp mắt được. Cô cứ trằn trọc suy nghĩ nên mặc gì, nói chuyện ra sao để tạo ấn tượng tốt với mẹ của Vương Khải. Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm, lựa chọn một bộ đồ thật đơn giản, thanh lịch nhưng vẫn đủ tươm tất.
Khi đến căn biệt thự xa hoa của Vương Khải, Linh An không khỏi choáng ngợp. Căn nhà rộng lớn, được bài trí tinh xảo và sang trọng, khác hẳn với căn nhà nhỏ bé của cô. Vừa bước vào, một người phụ nữ phúc hậu, quý phái đã bước ra đón. Đó chính là mẹ của Vương Khải.
"Chào con, con là Linh An phải không?" Bà mỉm cười hiền từ.
"Dạ, con chào bác ạ." Linh An hơi rụt rè cúi đầu chào.
Vương Khải nắm lấy tay Linh An, giới thiệu: "Mẹ, đây là Linh An."
Bà Vương mỉm cười ấm áp, kéo Linh An lại gần: "Con bé này sao mà dễ thương quá vậy! Nghe thằng Khải kể về con hoài à."
Lời nói của bà Vương khiến Linh An bất ngờ và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cứ nghĩ mẹ của Vương Khải sẽ khó tính lắm, ai dè bà lại hiền từ và thân thiện đến vậy.
Trong suốt bữa ăn, bà Vương hỏi han Linh An rất nhiều chuyện, từ gia đình, công việc đến sở thích cá nhân. Linh An thành thật trả lời mọi câu hỏi của bà, kể cho bà nghe về cuộc sống ở quê, về ước mơ được mở một tiệm bánh nhỏ. Bà Vương lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng còn gật gù tán thành.
"Con bé này ngoan quá chừng luôn," bà Vương quay sang nhìn Vương Khải, "Thảo nào thằng Khải nhà mình mê con đến vậy."
Vương Khải chỉ mỉm cười nhìn Linh An, ánh mắt đầy yêu thương.
Sau bữa cơm, bà Vương còn dẫn Linh An đi tham quan quanh nhà, kể cho cô nghe những câu chuyện thời thơ ấu của Vương Khải. Linh An cảm thấy mình như được hòa nhập vào gia đình anh, không còn cảm giác xa lạ hay lạc lõng nữa.
Buổi tối, khi Vương Khải đưa Linh An về, cô vẫn còn lâng lâng trong niềm hạnh phúc.
"Mẹ anh dễ tính quá chừng luôn đó anh," Linh An nói, "Em cứ lo hoài à."
"Anh đã nói rồi mà," Vương Khải mỉm cười xoa đầu cô, "Mẹ anh rất thương anh, và bà sẽ yêu thương những người mà anh yêu thương."
Lời nói của Vương Khải khiến trái tim Linh An ấm áp. Cô biết rằng, mình đã thật sự được gia đình anh chấp nhận. Đây chính là một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ, giúp Linh An càng thêm tin tưởng vào tương lai tươi sáng bên cạnh người đàn ông mà cô yêu thương.