trở về ngôi nhà gia tộc

Chương 8: Mưu kế và cạm bẫy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời cuối thu u ám, gió lạnh lùa qua những tán cây cổ thụ trong khuôn viên biệt thự Trần. Không khí có vẻ yên ắng, nhưng với Minh, sự yên ắng ấy như một tấm màn mỏng che giấu những gì đang chuyển động trong bóng tối. Sau khi phát hiện và vô hiệu hóa âm mưu của Diệp và Hạo, anh tin mình đã vững hơn. Nhưng những chiến thắng nhỏ thường kéo theo những bẫy lớn hơn — những mưu kế kín đáo hơn, tinh vi hơn, đủ để khiến một người chưa thạo cuộc chơi phải sụp bẫy.

Sáng hôm ấy, Minh bước vào phòng làm việc, ánh mắt tập trung. Những hồ sơ, báo cáo, và email vừa nhận vài dòng đáng ngờ — một số đối tác gửi thư hối thúc quyết định, một vài nhân viên báo cáo sai lệch về tiến độ sản xuất. Mọi thứ có vẻ liên tiếp như một chuỗi ngẫu nhiên, nhưng trong lòng anh có một trực giác lạnh lùng: đây không phải sự ngẫu nhiên.

Ông Quân đứng cạnh, lướt mắt qua các con số rồi nhíu mày. “Họ đang dàn dựng một bức tranh hỗn loạn,” ông nói thầm. “Gieo rắc hoang mang để anh phải phản ứng vội vàng, từ đó sai lầm sẽ xuất hiện.”

Minh khẽ gật. Anh đã học được điều này: kẻ thù không bao giờ trực diện nếu họ có thể thắng bằng sự tinh vi. Họ sẽ tạo ra áp lực, thì anh sẽ hít sâu, quan sát, rồi phản công bằng một kế hoạch lâu dài.

Cạm bẫy công khai

Trong tuần tiếp theo, một chiến dịch dần dần được giăng ra: một bài báo mạng xuất hiện, ám chỉ rằng người thừa kế mới không đủ năng lực để quản lý tài sản gia tộc; một vài đối tác cũ được tiếp cận, bị khơi gợi ký ức xấu hoặc nhận "gợi ý" rằng hợp tác lâu dài với gia tộc sẽ gặp rủi ro; thậm chí một vài nhân viên được phao tin rằng sắp có "thay máu" trong ban lãnh đạo, khiến họ hoang mang, kêu cứu đến các thành viên gia tộc khác.

Minh nhận thấy mọi thứ đều được sắp đặt để làm anh mất bình tĩnh. Thay vì phản ứng mạnh mẽ công khai, anh cùng ông Quân quyết định đi theo chiến lược ngược lại: bình tĩnh dò xét và thu thập chứng cứ. Họ dựng một phòng họp kín, chỉ mời những người trung thành, chia sẻ tình huống thực tế nhưng không tiết lộ mọi chi tiết. Mục đích là để quan sát phản ứng — ai tỏ ra quá vội vàng, ai tìm cách lợi dụng, ai cố che giấu thông tin.

Trong buổi họp kín ấy, một quản lý cấp trung, tên Phước, bỗng trở nên nói năng lúng túng khi phải trình bày báo cáo. Ông Quân theo dõi, rồi nhắc Minh lưu ý: “Người vội vàng thường là người có gì để che giấu.” Minh ghi lại từng chi tiết: ánh mắt, lời lẽ, khoảng lặng. Những chi tiết nhỏ ấy sẽ là miếng ghép cho bức tranh lớn.

Mưu kế ngầm

Trong khi công khai có vẻ hỗn loạn, mưu kế thực sự bắt đầu ở hậu trường. Diệp và Hạo không chỉ dùng lời nói hay báo chí; họ móc nối với một vài pháp nhân mượn danh, tung các văn bản pháp lý mập mờ, đòi kiểm tra sổ sách khẩn cấp. Họ biết cách tạo ra áp lực pháp lý vừa đủ để làm lộ sơ hở — và nếu anh mắc lỗi xử lý, họ sẽ công khai sai lầm ấy như bằng chứng bất khả phủ nhận về năng lực kém.

Minh và ông Quân quyết định phản mưu: ban đầu là đóng băng mọi phản ứng công khai và đưa tình huống vào một nhóm chuyên viên pháp lý và kiểm toán độc lập. Họ thuê một công ty kiểm toán bên ngoài có uy tín để rà soát các tài liệu, đồng thời khởi động một chiến dịch truyền thông nhẹ nhàng nhằm ổn định nội bộ: gặp gỡ nhân viên, trấn an đối tác bằng các cuộc gặp trực tiếp, công khai một vài thông tin minh bạch có chọn lọc để dập tắt những suy đoán vô căn cứ.

Chiến lược này có hai mục đích: một là giảm áp lực công khai; hai là tạo điều kiện để tìm ra nguồn gốc của các văn bản và báo cáo sai. Các chuyên gia pháp lý lần theo dấu vết, phát hiện những chữ ký giả, những con dấu được mượn tạm thời, và những tài liệu có điểm bất thường về thời gian lưu trữ. Mỗi phát hiện là một mũi tên bắn thẳng vào mưu kế của kẻ thù.

Bẫy tình cảm

Không chỉ có mưu kế kỹ thuật, kẻ thù còn lợi dụng tình cảm và lòng tin. Diệp hiểu rằng bịa đặt và kiện tụng có giới hạn; vũ khí uy lực hơn là gieo rắc nghi ngờ giữa Minh và những người xung quanh anh. Một người thân thiết nhất lúc khó khăn có thể trở thành con dao hai lưỡi nếu bị thao túng.

Một buổi chiều, Minh phát hiện một bức thư nặc danh gửi cho mẹ nuôi ở cô nhi viện cũ — người mà anh luôn coi là người thân duy nhất còn lại. Thư ám chỉ rằng việc Minh trở về gia tộc sẽ gây nguy hiểm cho những người liên quan đến quá khứ anh; nếu ông bà nuôi giữ liên lạc, họ sẽ bị dính líu. Mục đích rõ ràng: làm Minh hoảng hốt, buộc anh phải rút lui để bảo vệ những người thân yêu.

Minh tức giận, nhưng anh nhận ra mưu đồ. Thay vì để cảm xúc chi phối, anh cùng ông Quân tiếp cận mẹ nuôi, công khai chia sẻ tình huống, đồng thời bố trí an ninh nhẹ nhàng tại nơi bà ở, trấn an và kiểm soát tình hình. Hành động này vừa bảo vệ người thân anh, vừa phá mưu kế dùng tình cảm làm lá chắn. Những kẻ tung thư nặc danh thấy rằng trò chơi cảm xúc không còn hiệu quả — vì Minh không phản ứng theo cách họ mong muốn.

Mưu kế đôi mặt của Diệp

Trong thế giới quyền lực, người khôn khéo là người biến thái thành nhiều hình thức. Diệp tỏ ra thân thiện trước mặt một số thành viên gia tộc, nhưng lại lén lút móc nối với các đối tác ngoài. Cô ta khéo léo sử dụng vai trò nữ quyền lực — vẻ yếu đuối nhưng sắc bén — để khiến người khác đánh giá thấp sự nguy hiểm của mình.

Một buổi tối, Minh nhận được lời mời uống trà từ Diệp — một cử chỉ có vẻ cầu thị. Minh cân nhắc kỹ. Ông Quân khuyên: “Gặp, nhưng đừng để lộ tình hình.” Họ đồng ý nhận lời, nhưng chuẩn bị sẵn một kế hoạch: Minh sẽ giả vờ thân thiện, cho Diệp nghe một số thông tin có chọn lọc, rồi quan sát phản ứng.

Trong buổi trà, Diệp mềm mỏng, hỏi về những quyết định quản lý gần đây, khích lệ Minh tiết lộ quan điểm để—theo cô ta—“hai thế hệ nên hiểu nhau hơn.” Minh cố ý nói về một kế hoạch mà ông Quân gọi là “mồi nhử”: một dự án nhỏ được phê duyệt, có vẻ vô hại nhưng lại đang được các quản lý tham lam để ý. Diệp nghe, đôi môi khẽ cong. Sau khi chia tay, Minh cùng ông Quân theo dõi. Không lâu sau, Diệp khởi động chuỗi động thái nhằm thúc đẩy dự án ấy theo hướng có lợi cho phe cô.

Chiêu này vừa là phép thử vừa là cái bẫy: nếu Diệp chạy theo dự án mồi, cô sẽ lộ rõ mục tiêu và có thể bị bắt quả tang; nếu cô không động tĩnh, điều đó sẽ cho thấy cô đang thận trọng — một dấu hiệu của bậc thầy mưu mô. Cách đối phó của Minh là thận trọng nhưng chủ động, luôn biến mỗi cuộc gặp thành phòng thí nghiệm nhỏ để kiểm nghiệm con người.

Phản công âm thầm

Sau nhiều tầng quan sát và phân tích, đội của Minh phát hiện ra một loạt bằng chứng liên kết trực tiếp đến Diệp và một số quản lý bị mua chuộc. Những chứng cứ đó không chỉ là giấy tờ giả, mà còn là các giao dịch tài chính nhỏ — chuyển khoản ẩn danh, các nhà thầu vỏ bọc, hóa đơn khống.

Minh quyết định không phô trương chiến thắng mà giăng ra một cái bẫy khác: họ lập kế hoạch rút một phần dự án mồi, nhưng đồng thời giả vờ tiếp tục để theo dõi hành động của Diệp. Khi cô tung đòn, các chuyên gia pháp lý và kiểm toán đã sẵn sàng, thu thập chứng cứ trực tiếp: email, bản backup, lịch sử truy cập hệ thống. Kịch bản hoàn hảo đến nỗi bất kỳ công tố viên nào nhìn vào cũng sẽ thấy sự cấu kết.

Đêm quyết định, khi Diệp cùng vài quản lý đưa tài liệu đến một nhà thầu vỏ bọc, đội pháp lý ập vào cùng với cảnh báo nội bộ; các tài liệu bị thu giữ, và các giao dịch lừa đảo được phơi bày. Diệp choáng váng; cô không ngờ rằng những hành động tinh vi của mình lại bị theo dõi đến từng chi tiết.

Hậu quả và bài học

Sáng hôm sau, tin tức nội bộ lan nhanh như lửa. Một số quản lý bị đình chỉ điều hành, Diệp bị chất vấn công khai trước hội đồng gia tộc. Không phải tất cả đều vui vẻ; sự kiện này châm ngòi cho cuộc trả đũa tiềm tàng. Nhưng với Minh, đây là bước ngoặt: anh không chỉ bảo vệ tài sản mà còn chứng minh rằng mình biết đối phó với mưu mẹo tàn nhẫn.

Ông Hòa xuất hiện, gật đầu khâm phục: “Chủ nhân, cách anh xử lý rất chuyên nghiệp. Anh không chỉ dùng quyền lực, mà còn biết phơi bày sự thật một cách công bằng. Người thừa kế hôm nay khác người thừa kế của ngày xưa — anh dung hòa quyết đoán và công lý.”

Minh không vui mừng thái quá. Anh biết rằng chiến thắng hôm nay chỉ là phần nổi của tảng băng, và kẻ thù chưa chắc đã lộ hết. Những người bị lộ có thể trốn, có thể đội lốt khác, hay tìm đồng minh mới. Điều anh học được sâu sắc hơn là: trong thế giới mưu mô, tính bền vững của quyền lực không phải được xây dựng trên thắng lợi đơn lẻ, mà trên mạng lưới uy tín, minh bạch và chuẩn bị trước mọi tình huống.

Mở ra cánh cửa mới

Kết thúc ngày, Minh đi dạo quanh vườn biệt thự, ánh đèn hắt xuống mặt hồ như những mảnh bạc vỡ vụn. Ông Quân bên cạnh, im lặng, rồi lên tiếng: “Chủ nhân, hôm nay anh thắng một trận, nhưng thế cuộc sẽ chuyển sang các mặt trận khác: pháp lý sâu hơn, thị trường ảnh hưởng, thậm chí cả cảm xúc và nhân sự. Hãy chuẩn bị tâm lý. Những cạm bẫy tiếp theo sẽ tinh tế hơn.”

Minh nhìn chiếc vòng bạc trên cổ, ánh mắt kiên định. “Tôi hiểu. Chúng không thể chỉ trói tôi bằng mưu mô nữa. Tôi sẽ dựng hệ thống — minh bạch, giám sát chặt chẽ, và không để cảm xúc chi phối.” Anh nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi trước khi đón nhận những trận bão tiếp theo.

Và như thế, mưu kế và cạm bẫy một lần nữa dạy cho người thừa kế trẻ những bài học đắt giá: không phải chỉ biết phản ứng, mà phải biết điều khiển nhịp điệu của cuộc chơi — khiến kẻ thù tỏ ra vội vàng, để rồi tự rơi vào cái lưới mà mình giăng.

Kết chương 8: Minh đã vượt qua một chuỗi mưu kế tinh vi, phơi bày âm mưu của kẻ thù bằng cách kết hợp quan sát, chiến lược pháp lý và kiểm toán, cùng khả năng kiểm soát cảm xúc. Nhưng anh biết rằng cuộc chiến quanh gia tộc vẫn còn dài — và những cạm bẫy sắp tới sẽ còn ác liệt hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×