Đạo diễn Từ giơ tay chỉ vào vài người và yêu cầu họ trở về.
Diệp Phù khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngón tay đó không chỉ vào cô.
Cô kín đáo quan sát những người xung quanh, lúc này mới phát hiện, chưa đầy hai phút, chỉ còn lại chưa đến năm người.
“Tất cả các cô đều thấy tờ giấy trong tay rồi chứ? Đúng vậy, đề thi thử vai của tất cả mọi người đều giống nhau, chính là chữ ‘Khóc’.” Đạo diễn Từ vừa chỉnh kính vừa nói. Dù chưa đến năm mươi tuổi nhưng tóc ông đã bạc trắng, trông rất già, giọng nói cũng đầy vẻ phong trần, “Bây giờ bắt đầu, các cô có một phút để thể hiện.”
Diệp Phù đứng sững ở đó. Bốn nữ diễn viên khác đã bắt đầu quỳ gối và khóc lóc. Họ khóc rất bi thương, một số thậm chí hét lên nức nở, miệng gọi một cái tên bịa đặt tùy ý, vừa khóc vừa tự thêm thắt tình tiết cho vai diễn của mình.
Diệp Phù là người nhập vai rất chậm, cô biết rõ điểm này của mình, vì vậy mỗi lần đi quay phim cô đều đến sớm hơn người khác một giờ. Nhưng thử vai không giống như đóng phim, không ai cho bạn thời gian chuẩn bị trước, hơn nữa, đề bài cũng chỉ vừa mới nhận.
Cô không có đủ thời gian chuẩn bị. Khi đạo diễn Từ hô dừng lại, nước mắt của Diệp Phù mới chỉ vừa chực trào ra khỏi hốc mắt.
“Cô, cô, cô… về đi.” Ngón tay của đạo diễn Từ chỉ tới. Diệp Phù cam chịu số phận, nhặt nội y lên định mặc vào, thì thấy đạo diễn Từ cau mày chỉ vào cô và nói: “Cô, khóc lại một lần nữa.”
Diệp Phù kinh ngạc nhìn đạo diễn.
“Vừa rồi cô chưa khóc ra được. Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.” Đạo diễn Từ nói xong, nhìn Diệp Phù, “Cô còn một phút.”
“Cô ấy nhập vai rất chậm.” Người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, từ tính, nghe vô cùng dễ chịu, “Tôi giúp một tay nhé?”
Đạo diễn Từ có chút ngạc nhiên nhìn anh ta, “Được thôi.”
“Sầm Loan!” Nữ diễn viên bên cạnh Diệp Phù che miệng kinh ngạc reo lên sung sướng, “Đúng là anh ấy!”
Diệp Phù cũng vô cùng kinh ngạc, người đàn ông đó hóa ra chính là Ảnh đế Sầm Loan (岑欒).
Năm hai mươi tư tuổi, Sầm Loan đã giành được giải Ảnh đế nhờ bộ phim [Sắc Đỏ] của đạo diễn Từ. Năm đó anh nổi tiếng khắp thế giới, nổi đình nổi đám suốt nhiều năm. Mấy năm trước nghe nói anh ra nước ngoài tu nghiệp, đi liền mấy năm. Mãi mới quay về nhưng vẫn chưa đóng phim trở lại. Giờ đây, ai có thể ngờ rằng lại gặp anh ở nơi thử vai của đạo diễn Từ?
Khi Sầm Loan bước tới, anh tháo kính râm ra.
Màu đồng tử của anh rất nhạt, màu đồng tử này khiến anh trông càng thêm lãnh đạm. Khi anh không cười, anh càng trở nên lạnh lùng. Anh nhẹ nhàng ném chiếc kính râm lên bàn.
Khi đi đến trước mặt Diệp Phù, anh cũng không nói lời nào, đột nhiên một tay nắm lấy cổ cô, và ấn mạnh cô xuống sàn gỗ.
Cơn đau bất ngờ ập đến xương sống yếu ớt của Diệp Phù. Cô còn chưa kịp kêu lên, nữ diễn viên bên cạnh đã sợ hãi thét lên.
Nghe thấy tiếng hét của nữ diễn viên đó, Diệp Phù mới tỉnh táo nhận ra rằng Ảnh đế đang giúp cô tìm cảm xúc diễn xuất.
Khóc.
Chẳng lẽ là... tiếng khóc khi bị cưỡng hiếp?
Sau khi cô ngộ ra ý nghĩa của từ “khóc” này, cô lập tức vùng vẫy. Trong đầu không ngừng nghĩ, người này muốn cưỡng hiếp mình. Nước mắt cô lập tức tuôn rơi. Cô vừa khóc vừa kêu lên: “Cầu xin anh, tha cho tôi đi—”
Nước mắt giàn giụa khắp mặt, cơ thể cô run rẩy vì khóc. Bộ ngực đầy đặn vô tình cọ qua vạt áo người đàn ông. Vì cảm thấy lạnh, đầu nhũ hoa hơi cương lên.
Cơ thể Diệp Phù rất đẹp, làn da cô trắng nõn nà. Nhìn thấy cơ thể cô, người ta luôn liên tưởng đến câu thành ngữ “da thịt như mỡ đông”
Nhiều phụ nữ đẹp nhưng khi khóc lại không đẹp, nhưng Diệp Phù thì khác, cô khóc lên đặc biệt quyến rũ. Vừa nãy khi nước mắt còn chưa tuôn ra, Đạo diễn Từ đã muốn xem bộ dạng người phụ nữ này khóc thành tiếng sẽ như thế nào.
Bây giờ ông đã nhìn thấy, ánh mắt ông sáng lên, và ông lập tức hô: “Được rồi!”
“Cô về đi.” Đạo diễn Từ nói với một nữ diễn viên khác, rồi nhìn Diệp Phù nói: “Thời gian gần đây giữ nguyên vóc dáng, không được có bất kỳ vết sẹo hay thay đổi nào. Nếu có vấn đề gì, hãy liên hệ với tôi ngay lập tức. Ba ngày nữa, đến địa chỉ này, chúng ta bắt đầu quay phim.”
Sau khi đưa một danh thiếp và địa chỉ, Đạo diễn Từ quay lưng bỏ đi.
Diệp Phù ngây người một lúc mới nhận ra mình đã thử vai thành công. Cô vội vàng đứng dậy, cúi đầu cảm ơn đạo diễn, rồi mới nhớ đến Ảnh đế Sầm Loan đang đứng bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Cô có chút ngượng ngùng dùng tay che ngực.