trọng sinh: tôi quyết định từ bỏ theo đuổi hoa khôi

Chương 1: Trọng sinh – Khởi đầu một cơ hội mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạo nhắm mắt lại, cảm giác bàng hoàng và hụt hẫng tràn ngập tâm trí. Trước mắt anh là căn phòng quen thuộc, nhưng mọi thứ như đang nhảy múa trong một làn khói mờ ảo của ký ức. Hạo đã thất bại. Anh biết rõ điều đó. Quãng thời gian ba năm qua – những nỗ lực, những cố gắng, những lần tự lừa dối bản thân để theo đuổi cô – đều trở nên vô nghĩa. Hoa khôi lớp, người anh từng ngưỡng mộ và đặt cả trái tim vào, cuối cùng vẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, chẳng có lấy một chút cảm xúc đáp trả.

Một tai nạn – một cú va chạm không may trong buổi chiều cuối cùng của năm học – đã đưa anh đến đây. Hạo không biết liệu mình đang còn sống hay đã rơi vào cõi hư vô, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh đều quen thuộc đến mức đáng sợ: lớp học, bàn ghế, bảng đen, thậm chí là mùi phấn vương vấn trong không khí… Mọi thứ y hệt năm lớp 10, khi anh mới bắt đầu dõi theo cô – hoa khôi của lớp.

Hạo choáng váng lùi lại một bước, nhìn quanh, rồi chậm rãi đưa tay chạm vào chính mình. Anh cảm nhận được nhịp tim, hơi thở, và sự tồn tại của cơ thể này. Và rồi, ký ức tràn về: từng ngày tháng theo đuổi, từng nỗi thất vọng khi bị từ chối, từng lần bị bạn bè trêu chọc… tất cả như một cuốn phim chiếu chậm trước mắt. Anh đã trọng sinh, sống lại trong chính cơ thể cũ, với tất cả ký ức của quá khứ.

“Không… không thể nào…” Hạo thốt lên, giọng run rẩy. Trái tim anh vừa hoảng sợ vừa hồi hộp: một cơ hội mà anh đã ao ước bấy lâu, một lần nữa, đang nằm trong tay. Anh có thể thay đổi mọi thứ. Anh có thể làm lại từ đầu. Nhưng lần này, anh hứa với bản thân rằng sẽ không mắc sai lầm cũ. Anh sẽ không chạy theo hoa khôi, không để cảm xúc mù quáng lấn át lý trí, không để bản thân bị cuốn vào những thứ không đáng.

Hạo ngồi xuống ghế, cố gắng bình tĩnh. Anh nhớ từng chi tiết, từng khoảnh khắc đau lòng của kiếp trước, và nhận ra rằng theo đuổi hoa khôi không phải là vấn đề duy nhất. Trong suốt thời gian qua, anh đã bỏ qua bạn bè, đam mê, và những cơ hội quan trọng khác chỉ để mải mê với một thứ mà cuối cùng cũng không thuộc về mình. Lần này, mọi chuyện sẽ khác.

Ngày hôm đó bắt đầu bình thường như mọi ngày, nhưng với Hạo, nó mang một ý nghĩa đặc biệt. Anh thức dậy sớm hơn bình thường, ra sân trường nhìn nắng sớm xuyên qua tán cây, cảm nhận nhịp sống vẫn đang trôi chảy xung quanh mình. Học sinh khác hối hả đi vào lớp, chưa ai nhận ra sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt anh – một ánh mắt điềm tĩnh, nhưng đầy quyết tâm.

Hạo đi đến lớp, ngang qua những gương mặt quen thuộc. Bạn bè cũ vẫn trêu chọc anh như xưa, vẫn đặt biệt danh hài hước cho anh, nhưng lần này, Hạo mỉm cười nhẹ, không còn những cử chỉ bẽn lẽn hay cố gắng lấy lòng. Anh nhận ra điều quan trọng: một phần trưởng thành là hiểu rõ giá trị bản thân mà không cần chứng minh cho người khác thấy.

Và rồi, cô xuất hiện – hoa khôi của lớp. Ánh mắt cô vẫn tươi sáng, nụ cười rạng rỡ như mọi lần. Nhưng lần này, Hạo không cảm thấy rung động như xưa. Anh chỉ quan sát, nhận thấy sự duyên dáng nhưng không bị cuốn theo. Một phần anh cảm thấy nhẹ nhõm, phần khác thấy một chút trống trải – nhưng đó là trống trải của sự tự do. Không còn bị ràng buộc bởi cảm xúc mù quáng, Hạo có thể lựa chọn con đường của riêng mình.

Trong những ngày đầu trở lại, Hạo bắt đầu thay đổi cách sống từng chút một. Anh tập trung học tập, tham gia câu lạc bộ mà trước đây anh từng bỏ qua, và quan tâm đến những người bạn thật sự đáng trân trọng. Mỗi bước đi đều khiến anh nhận ra rằng giá trị của bản thân không nằm ở việc được một người khác công nhận, mà ở cách mình trưởng thành và yêu bản thân.

Nhưng Hạo cũng không quên quá khứ. Anh ghi nhớ những sai lầm từng mắc phải: những lần cố gắng chen vào cuộc sống của hoa khôi, những lần mất bạn bè vì quá mải mê với cảm xúc cá nhân, và những cơ hội đã bỏ lỡ. Trọng sinh mang đến cho anh cơ hội sửa sai, và anh quyết định sẽ dùng nó một cách khôn ngoan.

Ngày trôi qua, Hạo lặng lẽ quan sát xung quanh, học cách đọc hiểu tâm lý bạn bè, nhận biết những cơ hội và thử thách trước mắt. Một phần anh vẫn thấy hồi hộp, bởi trọng sinh không đồng nghĩa với việc mọi chuyện sẽ dễ dàng; anh vẫn phải đối mặt với những cám dỗ, những tình huống khó xử và những quyết định quan trọng. Nhưng lần này, Hạo cảm thấy mình sẵn sàng.

Và khi buổi chiều buông xuống, ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ lớp học, Hạo lặng lẽ nhủ với bản thân: “Lần này, tôi sẽ sống cho chính mình. Tôi sẽ không để quá khứ lặp lại. Tôi sẽ trở thành người mà tôi từng ao ước, người mà tôi có thể tự hào…”

Anh cười – một nụ cười không phải của sự hối hận, mà của sự quyết tâm, trưởng thành và tự do. Đây mới là khởi đầu thực sự. Câu chuyện của Hạo không còn là chạy theo hoa khôi, mà là hành trình khám phá bản thân, xây dựng những giá trị thực sự và tìm kiếm hạnh phúc theo cách riêng.

Và từ khoảnh khắc đó, Hạo bước vào một ngày mới, trong cơ thể cũ nhưng với tâm hồn và trí tuệ đã trưởng thành, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách phía trước. Trọng sinh không chỉ là cơ hội để sửa sai, mà còn là cơ hội để sống trọn vẹn – và Hạo sẽ không bỏ lỡ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×