Sau sự xuất hiện đầy bất ngờ của Lâm Minh, cuộc sống của tôi và Thiệu Trình không còn yên bình như trước.
Sóng gió, hiểu lầm, và cả những nỗi lo sợ tưởng chừng như sẽ chia rẽ chúng tôi.
Nhưng chính trong những lúc khó khăn ấy, tôi và Thiệu Trình càng nhận ra điều quan trọng nhất là lòng tin.
Chúng tôi quyết định không để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại.
Mỗi tối, hai chúng tôi dành thời gian trò chuyện, chia sẻ mọi suy nghĩ thầm kín.
Một lần, khi Thiệu Trình đang loay hoay sửa một cái quạt hỏng, tôi cười nhạo:
– “Thế này mà cũng gọi là sửa à?”
Anh nhìn tôi, mắt lấp lánh:
– “Đừng cười, anh đang cố gắng vì em mà.”
Tôi mỉm cười, bước lại gần, đặt tay lên vai anh:
– “Anh làm tốt lắm, dù quạt không chạy, lòng em vẫn ấm áp.”
Chúng tôi cùng nhau viết ra những “quy tắc vàng” cho mối quan hệ:
tin tưởng, thấu hiểu và không giấu giếm.
Dần dần, sự xuất hiện của Lâm Minh cũng bớt căng thẳng hơn.
Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra Thiệu Trình đã chọn lựa đúng người.
Ngày tháng trôi qua, tình cảm giữa tôi và Thiệu Trình ngày càng sâu sắc,
được thử thách qua những sóng gió nhưng vẫn bền chặt, vững vàng như ngọn núi.
Tôi nhận ra rằng: Tình yêu thật sự không phải là không gặp sóng gió, mà là cùng nhau đứng vững qua mọi thử thách.