Trận 1: Câu chuyện mở đầu
Tôi bắt đầu chiến dịch “tăng cường giao tiếp” với anh Khải.
Mỗi lần lên nhà Thảo, tôi đều chuẩn bị một “đề tài” nói chuyện.
Lần đầu tiên, tôi chọn chủ đề “thời tiết” – an toàn nhất.
– Hôm nay trời mưa đúng lúc anh đi làm về nhỉ?
Anh gật đầu, nở nụ cười nhẹ:
– Ừ, may mà có áo mưa trong xe.
Tôi hơi căng thẳng nhưng cố gắng:
– Anh đi làm mệt không?
Anh đáp:
– Cũng bình thường, chỉ là công việc hơi nhiều lúc căng thẳng.
Câu chuyện nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng như gió thoảng qua.
Trận 2: Chuyện công việc và niềm đam mê
Lần sau, tôi hỏi về dự án anh đang làm.
Anh kể về thiết kế một khu chung cư mới, phải cân bằng giữa hiện đại và thiên nhiên.
– Anh thật sự yêu công việc này à?
Anh nhìn tôi, mắt ánh lên một niềm tin mãnh liệt:
– Đúng vậy, kiến trúc không chỉ là xây nhà, mà còn là tạo ra không gian sống cho mọi người.
Tôi thấy anh khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng.
Trận 3: Bất ngờ định mệnh
Một buổi chiều khi tôi vừa lên nhà, trời đổ mưa to, anh khẽ hỏi:
– Em quên áo mưa sao?
Tôi cười:
– Quên rồi, nhưng không sao, có anh là đủ.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt ánh lên điều gì đó khó tả.
Lúc đó, anh lấy áo khoác cho tôi, hai chúng tôi cùng đứng dưới mái hiên nhỏ, nghe tiếng mưa rơi rào rào.
Khoảnh khắc ấy như một bức tranh lãng mạn bước ra từ tiểu thuyết.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự kiến
Chúng tôi nói đủ thứ, từ phim ảnh, sách vở đến ước mơ.
Tôi thấy anh không chỉ là người anh nghiêm nghị của Thảo mà còn là một con người sâu sắc, biết quan tâm và yêu thương.
Tôi bắt đầu nhận ra, cảm xúc mình dành cho anh ngày càng lớn.
Bí mật từ anh trai Thảo
Một ngày, khi Thảo về nhà, tôi nghe được câu chuyện từ anh Khải:
– Em gái tôi khá nhạy cảm, vừa trải qua một mối tình đổ vỡ nên anh luôn cố gắng ở bên cạnh để cô ấy không cô đơn.
Tôi hiểu rằng anh không chỉ là người anh trai nghiêm khắc mà còn là người bạn, người bảo vệ.
Kết nối ngày càng sâu
Từ đó, tôi và anh Khải trở thành bạn, người đồng hành.
Tôi không còn chỉ đơn thuần là “bạn thân của Thảo” mà là một phần của gia đình nhỏ này.