*** Còn hai tiếng nữa là đến 11 giờ. Cũng là lúc máy bay cất cánh đưa cô đi xa nơi này. Được một lúc, điện thoại cô reo lên:
-- Tôi không biết là cô đi Pháp đấy! Cô biết không, tôi mệt nhoài cả người, xử lí đống rắc rối cô để lại chiều nay, quà tạm biệt cô dành cho công ty cũng hoành tráng quá đi! Nhưng mà tôi thích, cô có thêm 1 fan rồi đấy!
-- Lạc Nghiêm?
-- Phải, xin chào, Tử Đằng!
*** Chu Tử Đằng nghe giọng Trình Lạc Nghiêm thì không khỏi bất ngờ. Thầm nghi hoặc, cô chưa hề kể cho ai chuyện cô đi Pháp, ngay cả Mạc Lưu Ly cô cũng không nói. Vậy mà Trình Lạc Nghiêm mới gặp cô đã biết rõ lịch trình của cô như thế. Chứng tỏ thành phố này tai mắt của anh ta không hề nhỏ, giờ cô cũng mới để ý, Lãnh Dịch Khiêm vốn là trùm buôn trong Hắc đạo ấy vậy mà vẫn phải nhường nhịn Trình gia vài phần, chứng tỏ phía sau Trình gia có một thế lực rất mạnh. Cô không nên động chạm tới thì hơn, cô liền bỏ hết mọi nghi ngờ, từ tốn đáp:
-- Tôi muốn phát triển sự nghiệp nên phải đi Pháp một chuyến. Này, biết tôi đi mà quà tạm biệt cũng không gửi sao, thật khổ tâm tư tôi, còn định đi về sẽ có quà cho anh đấy!
*** Trình Lạc Nghiêm nghe Chu Tử Đằng nói thì không khỏi cười lên. Thông minh lắm! Nghe anh mập mờ nói vậy là đã đoán được sơ sơ thân thế anh, vì vậy mới lảng đi. Gặp cô gái khác chắc đã tra hỏi tới tấp rồi, mà phụ nữ, thì không nên biết quá nhiều. Thật thú vị!
-- Tôi thật thất lễ! Lại sơ suất bỏ qua người đẹp. Vậy khi cô về nước, tôi sẽ mời cô một bữa ăn thịnh soạn!
-- Hay là khỏi đi, thú thật tôi cũng viêm màng túi rồi, còn lết được tấm thân không mất mảnh vải về Pháp là may lắm rồi, không mua nổi qua cho anh đâu!
*** Trình Lạc Nghiêm nghe cô nói mà bật cười thành tiếng. Không nghĩ cô lại hài hước vậy. Chợt nhớ tới điều gì, anh nhếch miệng cười, nói với cô:
-- Tử Đằng, nhớ phải lết tấm thân không mất mảnh vải nào về nước cho tôi đấy!
*** Lời Trình Lạc Nghiêm nói tuyệt nhiên không phải là lời nói phiếm. Chu Tử Đằng hiểu được, chính cô cũng có dự cảm không hay khi đi chuyến bay này. Chỉ chắc nịch một câu:
-- Nhất định! Tôi còn chờ bữa cơm của anh! Tạm biệt.
-- Tạm biệt.
*** Tắt máy, Trình Lạc Nghiêm vân vê chiếc điện thoại, không khỏi nở một nụ cười ma mị. Giờ đây anh đã thoát khỏi lốt Phó giám đốc nhã nhặn, ôn hòa thường ngày để về với con người thật của mình- Lão đại tổ chức Yakuza ở Nhật. Đó là lí do vì sao xưa nay không kẻ nào dám động tới Trình gia, cũng là lí do vì sao anh biết được chuyện của Chu Tử Đằng nhanh thế. Và cũng biết luôn nguy hiểm mà cô phải đối mặt. Khiến cho Bạch Dĩ Hiên, một lão đại của tổ chức Mafia ở La Nostre phải động thủ, cô cũng thật có bản lĩnh. Nếu cô đã có năng lực như vậy, anh cũng muốn xem cô sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Xem ra, cô cũng đã lường trước việc này, Chu Tử Đằng, tôi trông chờ ở em.*** Chu Tử Đằng đi tới sân bay mà lòng không khỏi thấp thỏm. Chu Khuynh Cơ có quan hệ với rất nhiều nam chủ, mà mỗi người lại có thân phận rất khủng bố. Cô cố gắng nhớ lại từng nam chủ để mà đối phó, Trình Phong Lữ nhất định sẽ không hại cô nên cho qua, các nam chủ kia suy cho cùng cũng không có khả năng hại cô nên loại, chỉ còn lại một tên mà còn là tên đáng sợ nhất- Bạch Dĩ Hiên. Hắn có thú vui quái đản là SM, Chu Khuynh Cơ biết được điểm này nên mới ngoan ngoãn để hắn " hành hạ". Từ đó thuận lợi có hậu thuẫn là vị lão đại Mafia này. Bạch Dĩ Hiên có hứng thú rất lâu, mà khi đã hết thì lại tàn nhẫn quăng nhân tình mình cho đàn em chơi. Chu Khuynh Cơ nắm thóp được điểm này nên mới lúc xa lúc gần, lại chơi trò vụng trộm sau lưng Trình Phong Lữ nên mới kích thích hắn, khiến hắn giữ cô ta lâu như vậy. Lúc này đang là điểm cao trào trong mối quan hệ của hai người họ. Chết tiệt! Tới Pháp chắc chắn sẽ không yên. Để xem, để xem, ở lại đây thì càng chết. Nếu cô quay về lúc này thì mai sẽ lên báo với tựa đề " Chu Tử Đằng chết trong một vụ tai nạn ngẫu nhiên". Hắn nhắm vào cô nên sẽ không rỗi mà đặt bom trên máy bay, vậy chỉ còn nước tới Pháp. Lại liên lụy tới gia tộc Esmeé sao... Bạch Dĩ Hiên khốn kiếp! Khoan đã! Bạch Dĩ Hiên... Bạch gia... Bạch Thừa Húc! Sao cô lại quên mất chứ! Bạch Thừa Húc, ông nội của Bạch Dĩ Hiên, chủ nhân của Bạch gia, và cũng là người trồng nên mối tình hoa oải hương thời son trẻ với Trình Lão phu nhân Lâm Ái Hoa. A ha ha thật may quá! Đi Pháp, đi Pháp mau! Bạch lão gia đang ở đó! Thật tốt! Bạch Dĩ Hiên, không biết khuôn mặt anh sẽ ra sao khi nghe tôi được ông nội anh bảo kê nhỉ. Nghĩ trong lòng, Chu Tử Đằng cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết. Cô không biết rằng, mọi biểu tình của cô đều được ghi lại. Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá kèm không khí quỷ dị, hai người đàn ông mang vóc dáng cao lớn, nhàn nhã nhìn vào màn hình. Một người không khỏi nhếch môi:
-- Không biết đích đến là ba thước đất hay sao mà còn hồ hởi như thế. Nữ nhân ngu ngốc. Còn tưởng cô ta lợi hại thế nào...
*** Người còn lại nghe nói vậy thì chỉ nhả ra một hơi khói. Tay vân vê điếu thuốc, miệng lại nhếch lên một đường cong yêu nghiệt. Cô ta hẳn là đã biết, chính Trình Lạc Nghiêm đã gửi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của hai người cho anh. Bạch Dĩ Hiên cười lạnh, cô ta cũng thật thú vị, tôi xem cô sẽ làm tôi thay đổi ý định như thế nào. Tôi đã bắt được con mồi, sẽ không để nó thoát. Bạch Sở Viên nhìn anh mình thì cũng hơi ngạc nhiên, liền quay lên quan sát lại biểu tình của Chu Tử Đằng, lát sau liền thông suốt hết. Anh cũng khá bất ngờ, liền cười nói:
-- Thế nào, lão đại?
-- Tới Pháp.
*** Bạch Sở Viên nghe anh mình nói vậy thì cũng không khỏi tiếc thay cho Chu Tử Đằng, làm anh tôi có hứng thú với cô, cô nên chết đi thì hơn. Cặp song sinh yêu nghiệt nhà họ Bạch cứ nhìn chằm chằm Chu Tử Đằng, lòng thầm định một con mồi mới.
*** Chu Tử Đằng bước lên máy bay mà không khỏi rùng mình. Sao cô có dự cảm mình sắp tránh được một kiếp nạn nhưng lại rước thêm một kiếp nạn mới thế? " Chuyến bay MI- 6720 xin được cất cánh, mời hành khách ổn định lại chỗ ngồi."- tiếng tiếp tân vang lên kéo cô ra khỏi suy nghĩ. Chuyện gì tới rồi sẽ tới, cô tin vào bản thân mình. Đi thôi, tới Pháp.
*** Nhoáng một cái, Chu Tử Đằng đã đặt chân đến Paris hoa lệ. Buổi chiều tà tưới ánh nắng hồng lên phố sá người người nhộn nhịp. Không gian hài hòa vẽ nên một bức tranh vô cùng thơ mộng.
*** Tuy nhiên cô lại không có tâm trạng mà thưởng thức. Cô bắt một chiếc taxi, vội chạy đến quá cà phê Lavender. Mặc dù được gọi là quán cà phê, nhưng thực chất lại là nơi trao đổi thông tin của Hắc đạo. Bạch lão gia hẳn đang ở tại nơi này. Một thoáng sau Chu Tử Đằng đã đứng trước cửa cà phê Lavender. Quán cà phê được thiết kế theo mô típ cổ điển, nhẹ nhàng, nhìn không thể nghi ngờ đây là nơi xã hội đen vẫn lấy thông tin. Chu Tử Đằng hít sâu một hơi, lấy lại vẻ bình thản, sau cánh cửa này là một ván cược sinh tử mà cô, tuyệt đối phải thắng! Chu Tử Đằng đẩy cửa vào, điệu bộ hết sức tự nhiên như cô gái đang thưởng thức vẻ đẹp của Pháp khi chiều xuống với một cốc cà phê.
-- Một ly Cappuchino đem đi.
*** Cô lấy lại bình tĩnh, nhìn quanh căn phòng được trang trí gam màu nhẹ, khắp phòng treo tranh hoa Oải hương. Chợt cô dừng mắt tại một bức tranh có vẽ một cô gái thôn quê có nụ cười thật tươi nhưng nét buồn nơi đáy mắt lại ẩn đi rất kĩ , đằng sau là một cánh đồng bát ngát như đang làm rạng rỡ thêm vẻ tươi tắn của cô gái ấy:
*** Ở phía dưới bức tranh có ghi dòng chữ: "Provence, ngày Oải hương bay theo gió."
-- Ta đang tự hỏi tại sao cô gái ấy lại cười rạng rỡ đến vậy.*** Nghe có tiếng nói trầm ấm, Chu Tử Đằng giật mình quay lại thì thấy một ông lão nét mặt phúc hậu, hiền từ đang nhàn nhã nhấp một ngụm Espresso với một tờ báo trên tay. Nhìn trang phục nông dân làm vườn, cô không khỏi buông lỏng cảnh giác. Giọng nói trầm ấm của ông thật dễ chịu, chắc cũng là một người thảnh thơi uống cà phê.
-- Sao cô ấy lại không thể cười?
-- Bởi vì đó là ngày cô ấy và người yêu mình chia ly. Khi chàng trai nói lời chia tay, cô ấy đã cười vô cùng rạng rỡ nói lời tạm biệt. Ta thật không hiểu. Biệt ly làm cô ấy vui đến vậy sao, đáng nhẽ nụ cười đó nên là những giọt nước mắt.
-- Đó là lần cuối họ gặp nhau sao ông?
-- Đúng vậy, lần cuối....
*** Nói đến đây, ông lão có chút buồn. Chu Tử Đằng mải ngắm bức tranh nên không để ý, nhìn cô gái đang cười rất tươi mà không giấu nổi nét buồn, cô chỉ lẳng lặng mở miệng:
-- Bởi vì đó là lần cuối họ gặp nhau, nên cô ấy muốn lưu lại trong kí ức chàng trai là hình ảnh cô ấy cười thật xinh đẹp chứ không phải là những giọt nước mắt tràn ly trên khuôn mặt.
*** Ông lão nghe cô nói vậy thì tay cầm tách cà phê đến môi chợt khựng lại. Hình ảnh đẹp nhất, trong kí ức...
-- Ông nói đúng, đáng nhẽ cô ấy nên khóc. Nước mắt trên mi sẽ có người khác lau, nhưng giọt lệ trong lòng thì chỉ có mình cô ấy giữ. Cô gái ấy, có thể cười với biết bao người, tuyệt nhiên chỉ khóc cho chàng trai ấy... Khóc trong lòng, mới xót xa....
*** Cô cũng vậy, người con gái nào cũng vậy, đều nuốt ngược nước mắt vào trong một lần trong đời. Ông lão nghe Chu Tử Đằng nói thì tay cầm tờ báo khẽ siết chặt, sau đó lại từ tốn nhấp một ngụm Espresso, Espresso không đắng, nhưng lòng người lại thấy đắng. Ông nhìn lên Chu Tử Đằng đôi mắt đượm buồn man mác ngắm bức tranh, lòng không khỏi cười nhẹ.
-- Cháu có biết không, cô gái đó đã không chào tạm biệt chàng trai mà chỉ nói một câu bỏ lửng: "Tím hồng hoang sắcc chiều phai nghiêng nắng...". Cháu có biết cô gái đó nói gì không?
-- Là lời tạm biệt cô gái gửi cho chàng trai:
"Tím hồng hoang sắc chiều phai nghiêng nắng
Em vội vàng trên phố vắng không anh
Kịp theo chân đuổi theo gió chạy nhanh
Để vô tình vương cánh hoa vấp ngã
Có phải vì anh và em là người xa lạ
Nên nhớ nhung về khép dưới thềm hoa
Này yêu thương xin gửi chút tình ta
Hoa sắc tím cho lòng ai nhuộm nhớ
Đâu có loài hoa nào không yêu ánh mặt trời
Dẫu em là loài hoa màu tím
Dẫu người đời nhìn em trong âu sầu, im lịm
Vẫn mong mình được tắm ánh bình minh."
*** Ông lão nghe cô đọc xong bài thơ thì người không khỏi khựng lại, ánh mắt xa xăm đong đầy hoài niệm.
-- Đó là lời tạm biệt ông ạ. Và cũng là lời xin lỗi vì cô gái ấy "vẫn mong mình được tắm ánh bình minh", vẫn muốn được yêu, được ánh mặt trời rọi đến. Cô gái ấy chắc là đã có gia đình, nhưng vẫn không khỏi "vội vàng trên phố vắng" để tìm kiếm bóng dáng người chàng trai, để khi "vương cánh hoa vấp ngã" mới biết đó là mộng ảo.
*** Cô rất có ấn tượng với bài thơ mà Trình lão phu nhân đã viết này. Suốt quyển truyện cô ấn tượng với bài thơ này nhất. Đó cũng là cảm hứng cho bài thơ cô tặng Trình lão phu nhân ngày trước. Chu Tử Đằng mải mê trong suy nghĩ mà không nhận ra sự kì lạ của ông lão này. Ông trầm ngâm nhìn Chu Tử Đằng, miệng bỗng nhiên nở nụ cười như đã giải tỏa được uẩn khúc trong lòng.
-- Cô gái, cháu thật đa cảm, cháu tên gì?
-- Chu Tử Đằng ạ.
-- Capuchino đây, thưa cô.
*** Chu Tử Đằng theo phản xạ cầm ly cà phê, trả tiền rồi đi về. Trước khi đi cô còn ngoái lại cười thật tươi chào ông lão mà quên béng mất mục đích ban đầu của mình. Nhưng không sao, trong cái rủi có cái may. Ông lão nhìn Chu Tử Đằng hồn nhiên bước khỏi quán cà phê, nghiền ngẫm lại những điều cô vừa nói, miệng bỗng vẽ lên một nụ cười. Chợt nhớ lại tên cô gái, ông khôi phục lại vẻ thâm trầm, lạnh lùng mọi ngày, từ người tỏa ra khí chất uy nghiêm đáng sợ, còn đâu ông nông dân hiền hậu lúc nãy. Ông lạnh giọng mở miệng:
-- Bảo Dĩ Hiên không được đụng tới con bé. Từ nay, kẻ nào đụng tới Chu Tử Đằng, coi như không nể mặt Bạch Thừa Húc ta!
*** Lời ông nói làm những kẻ áo đen giấu mặt nãy giờ khẽ rùng mình. Vội chạy đi báo tin. Bạch lão gia lòng cũng vô cùng thoải mái khi đã giải đáp được khúc mắc cả đời:
-- Lâm Ái Hoa, thì ra đó là điều em muốn nói với anh lâu nay? Cháu dâu em chọn, thật không sai. Chỉ tiếc, lần này không thể nhường nhịn em rồi.
*** Bạch lão gia nói xong liền đứng dậy đi, theo sau là một dàn người hộ tống. Cho thấy quyền lực và thân phận ông cao lớn cỡ nào. Chu Tử Đằng, mong rằng được gặp lại cháu