Tử Mẫu Đồng Thi

Chương 5: Tử Mẫu Đồng Thi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đổng thị là một thiếu nữ dung mạo đoan trang, đức hạnh hơn người.

 

Năm mười sáu tuổi, nàng được hứa gả cho một gia đình giàu có khác, vốn là một mối lương duyên tốt đẹp.

 

Nhưng đúng vào ngày thành thân, kiệu hoa bị bọn sơn tặc cướp phá, nàng bị làm nhục suốt một tháng trời, rồi trốn thoát, trở về nhà mẹ đẻ.

 

Tưởng như đã an toàn…

 

Nào ngờ, cha mẹ, anh em của nàng… vì danh tiếng, vì mặt mũi… lợi dụng lúc nàng không đề phòng, lặng lẽ siết cổ nàng đến chết.”

 

Ngày nàng chết, trùng với lễ Vu Lan rằm tháng Bảy.

 

Trên người vẫn mặc hỉ phục, trong bụng còn mang thai.

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

Sau khi chết, oán khí ngút trời, không chịu tan, khiến Đổng gia gặp tai ương liên tiếp.

 

Cuối cùng, họ thuê pháp sư đến trấn yểm, đóng chặt quan tài, dìm xuống đáy sông, ngụ ý: vĩnh viễn không thể đầu thai.

 

Lúc nghe đạo sĩ kể đến đây, lòng tôi như bị bóp nghẹn.

 

Cảm giác xót xa, chua chát dâng lên tận cổ họng.

 

Thì ra, phụ nữ ngày xưa… cho dù là tiểu thư quyền quý, cũng chẳng khác gì tôi bây giờ.

 

Cũng bị bán, cũng bị trói buộc bởi lễ giáo, bởi định kiến, bởi những gã đàn ông ích kỷ.

 

Thời đại đã thay đổi.

 

Chúng tôi… cũng nên được sống khác.

 

Không biết tôi lấy đâu ra can đảm.

 

Trong phút chốc, m.á.u nóng dâng trào.

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ thi, nghẹn ngào hét lên:

 

“Cô đã có thể trốn thoát khỏi ổ cướp, dám sống, dám chống lại số phận…”

 

“Cô không hề sai! Sai là gia đình cô, là cái xã hội cổ hủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t cô vì thể diện rẻ rúng!”

 

“Tôi biết cô không nỡ xa đứa trẻ trong bụng.”

 

“Nhưng hôm nay… cho dù cô có sinh con gái, cô cũng không cần phải sợ nữa!”

 

“Con bé đó sau này sẽ được đi học, được đi làm, được chọn con đường của riêng mình.”

 

“Sẽ không ai dám làm hại nó. Hãy để đứa trẻ đi đầu thai. Nó… sẽ không còn phải chịu cảnh giống như cô nữa!”

 

Đời trước Lư Kiều Nguyệt nuôi phu quân đọc sách nhưng đến cuối lại bị phản bội. Sống lại, nàng muốn chọn 1 người thành thật, nhưng nào ngờ bị 1 kẻ mang danh "chơi bời lêu lổng" quấn lấy.

 

 

Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!

 

 

Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.

 

 

Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.

 

 

Những lời ấy tôi chẳng kịp nghĩ, chỉ là một hơi hét ra bằng cả linh hồn.

 

Và rồi điều kỳ diệu xảy ra.

 

Máu trong hốc mắt nữ thi… ngừng chảy.

 

Tôi đã cược, và tôi cược đúng.

 

Dù là nữ thi… cũng có tình mẫu tử.

 

Chỉ cần đặt mình vào vị trí cô ấy, cũng sẽ hiểu được nỗi lo trong lòng cô.

 

Rất nhanh, gương mặt vốn bất động của nữ thi bắt đầu vặn vẹo, dữ dội giống như đang cố gắng rặn đẻ.

 

Và rồi tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh!

 

“Nhóc con! Mau cắt dây rốn!” — bà đỡ hét lên.

 

Bà đã đuối sức, mồ hôi đầm đìa, tay run lên bần bật, sắp không trụ nổi nữa.

 

“Ngàn vạn lần đừng để quỷ thai mở mắt!”

 

Trán tôi cũng ướt đẫm mồ hôi, mắt mờ đi vì căng thẳng và ánh sáng lập lòe.

 

Ánh trăng nhợt nhạt rọi qua khe hở mái ngói vỡ nát, rọi vào gian nhà âm u.

 

Tôi nâng đứa bé lên một sinh linh đỏ hỏn, còn nhầy nhụa m.á.u me, tiếng khóc the thé nhưng yếu ớt.

 

Mùi tanh tanh tràn ngập khoang mũi.

 

Cơ thể nhỏ xíu ấy vẫn còn ấm, một đầu còn dính chặt với nữ thi qua một sợi dây rốn mỏng manh như tơ.

 

“Chúc mừng, chúc mừng! Là con trai, ba cân tròn!”

 

 

Bà đỡ cố lấy giọng vui mừng, hướng về phía nữ thi mà báo tin.

 

Tôi cầm kéo, tay run lên từng đợt.

 

Ngay lúc đó, trong đầu vang lên lời ba tôi trước khi rời khỏi nhà, ông đã ghì chặt vai tôi, giọng đầy kích động:

 

“Đứa nhỏ này… nhất định phải giữ lại! Không thể để bọn họ hại nó được!”

 

“Nó là em trai con! Là dòng giống của nhà họ Vương ta!”

 

“Cuối cùng… nhà họ Vương cũng có người nối dõi rồi!”

 

Thì ra… việc bắt tôi đi tiếp âm, là cả một toan tính của ba.

 

Tôi nghẹn giọng nói:

 

“Đó là quỷ thai, không phải người thường! Đạo sĩ đã nói rồi nếu không loại bỏ, nó sẽ hóa sát, cả làng đều bị kéo theo chôn cùng!”

 

Ba tôi gào lên, mắt đỏ như máu:

 

“Con trai sao có thể hại cha mình?! Dù nó là quỷ… thì cũng phải mang họ Vương, phải là người của nhà họ Vương ta!”

 

 

Ông điên rồi.

 

Cả đời ông thèm đàn bà, thèm có con trai, đến mức phát điên.

 

Trước mắt tôi là một sợi dây rốn mỏng manh… Nhưng lại nối liền sinh mệnh của cả vùng mười dặm tám làng.

 

Đứa bé động đậy.

 

Mí mắt run nhẹ, sắp sửa… mở mắt!

 

Tôi không do dự nữa nghiến răng, cắt mạnh một nhát!

 

“Xoẹt!”

 

Ngay lập tức, tôi ôm lấy đứa trẻ, đặt vào chiếc nôi dán đầy bùa trấn hồn.

 

Cùng lúc đó..

 

Đạo sĩ lao vào, tay kết ấn, miệng đọc chú, thi triển bùa pháp trong một hơi.

 

Làn sương âm u bao phủ cả đêm cuối cùng cũng tan biến.

Truyện tranh đang HOT

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Trăng sáng chiếu xuống, mảnh sân nghĩa trang ngập trong ánh bạc thanh khiết.

 

Đạo sĩ quay sang, trịnh trọng nói với trưởng thôn:

 

“Tụng chú 81 ngày, tà khí sẽ được tiêu trừ hoàn toàn.”

 

Trưởng thôn vui mừng rơi nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y đạo sĩ:

 

“Cảm ơn, cảm ơn ông trời… cảm ơn đạo trưởng!”

 

Nhưng còn chưa kịp thở phào…

 

“Oe——!!!”

 

Một tiếng khóc trẻ con thứ hai xé toạc bầu không khí yên tĩnh.

 

Ngay sau đó là một mùi tanh hôi nồng nặc, xộc lên nồng nặc như xác c.h.ế.t ngâm nước lâu ngày.

 

Tôi quay đầu lại, và thấy giữa hai chân nữ thi nơi vốn đã sinh xong lại tiếp tục cựa quậy!

 

Một cái đầu nhỏ, đầy m.á.u và nhầy nhụa, lại chui ra!

 

“Thôi rồi…”

 

Trưởng thôn ngã ngồi xuống đất, chân run bần bật.

 

Ngay cả bà đỡ già dạn kinh nghiệm cũng mặt cắt không còn giọt máu.

 

“Là… là… sinh đôi!”

 

“Thi thể ngàn năm còn mang thai song sinh…”

 

“Song sinh quỷ thai xuất thế thiên hạ đại loạn, m.á.u chảy thành sông!”

 

Quỷ thai mở mắt.

 

Khóc lên vài tiếng the thé rồi hóa thành một làn khói đen, thoắt cái biến mất.

 

Sau khi sinh đứa thứ hai, làn da óng ánh như ngọc của nữ thi phút chốc trở nên xám xịt, nhợt nhạt.

 


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!