Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 1: Đáng chết xuyên qua


trước sau


Ta trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm chính mình cao long địa bụng, đại não một mảnh trắng xóa như tuyết, máu chợt dừng lại, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng đứng! Một giây trước vóc người của ta vẫn còn cân xứng tiêu chuẩn, vì cái gì bây giờ hạ bụng lại “Thình thịch” nở phồng đáng sợ như thế này? !

Không thể tin nổi, ta vô ý thức vuốt ve long phúc(bụng bầu ý mà ><), bởi vì kinh ngạc, cho nên phát không ra âm thanh gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình trụ!

“Nữ nhân, ngươi sững sờ ở trên giường làm cái gì? Còn không mau lại đây chà lưng cho ta !” Giữa lúc đang kinh ngạc không chịu nổi, một đạo tiếng nói mất kiên nhẫn bỗng nhiên vang lên, hơi lộ vẻ non nớt.

Nghe vậy, ta ngẩng cái cổ cứng ngắc hướng về phía thanh âm nhìn lại… Chỉ thấy một gã anh tuấn thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi đứng ở cách đó không xa bên cạnh mộc thùng , bốn phía xung quanh thùng mù mịt hơi nước trắng xóa.

Trong đầu điện quang chợt lóe, tựa như tia chớp xuyên thủng bầu trời đêm! Trạng huống gì thế này? ! Đại não chợt nảy ra một câu hỏi kinh tâm động phách.

“Ngươi đến tột cùng nghĩ muốn ngồi bao lâu? Gọi ngươi tới chà lưng cho ta , không nghe được sao?” Thiếu niên sốt ruột thanh âm chỉ tăng mà không có giảm, một tay chống nạnh, một tay gạt bỏ tùng tán đen bóng trường ti.

Cổ họng cuộn lên, một ngụm nước miếng máy móc nuốt xuống. Ta đưa ánh mắt dời khỏi người hắn , đánh giá bốn phía… Chính mình đang ở một gian phòng cổ sắc cổ hương , bất luận bày biện cùng cấu cục đều mang phong vị cổ xưa , bên trong phòng tràn đầy thủy vị ướt át.

Mí mắt phải đột nhiên co giật, ánh mắt đảo qua cửa ra vào, cửa sổ gỗ, bình hoa, bồn hoa, bàn tròn , ghế ngồi,bàn trang điểm , tủ quần áo…

Đến lúc quét tới giường lớn chạm trổ hoa văn thì mí mắt run run không ngừng, liên tục nuốt nước miếng, thân thể không nhịn được run rẩy, đây là nơi nào? !

“Nữ nhân, không nên tiếp tục khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta, ta gọi ngươi qua đây!” Tiếng rống giận như sấm nổ vang, chấn đắc ta hoàn hồn hướng thiếu niên nhìn lại… Hắn sắc mặt đen kịt, nhãn thần (ánh mắt) dữ tợn, giống như hung thần ác sát!

“Ngươi… Là ai?” Ta nâng ngón tay chỉ vào mũi hắn, run rẩy hỏi, không biết vì sao đến tận đây, mạc danh kỳ diệu(không hiểu vì cái gì).

Âm rơi, hắn sắc mặt càng khó coi, hai mắt bán nheo lại lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, hai phiến bạc môi di chuyển, phun ra lời lạnh như băng : “Giả bộ ngu cái gì?”

Nghe vậy, ta lập tức chau lại hai hàng lông mày, hắn như thế nào ngôn ngữ quá mất lễ phép!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI