“Lúc trước những sư phó đó dạy ngươi đều là chút quyền cước công phu nhẹ nhàng, sắp tới ta sẽ cho người mời vài vị sư phó am hiểu khinh công, ngươi về sau cần phải luyện tập thêm.”
Đường Hoan vì thỉnh mấy vị nhân vật hiển hách trong chốn giang hồ đó mà lén lút vận dụng không ít tên tuổi Thụy Vương, xem như là hao hết tâm tư.
Nàng hao hết tâm tư, muốn hắn đọc thuộc binh thư, thỉnh người tới dạy hắn tập võ.
Thật sự chỉ là vì tài bồi một hộ vệ bên người?
Đời trước, nàng cũng thỉnh võ sư phó tới dạy hắn võ công, nhưng đều là tùy ý tìm.
Hiên Viên Võ nghĩ không ra rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề.
……
Thiệp mời đưa đến Thụy Vương phủ một phong lại một phong, hơn phân nửa là nhóm thiên kim khuê các trong kinh thành mời Bình An quận chúa đến ngắm hoa, dạo chơi ngoại thành cùng du hồ.
Du hồ a.
Đường Hoan cười cười, nguyên chủ lúc trước chính là vào thời điểm du hồ bị người đẩy xuống nước, vùng vẫy hồi lâu mới bị Hiên Viên Võ cứu lên.
Loại này kịch bản, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Vì thế cự tuyệt toàn bộ!
Rốt cuộc thanh danh nàng đã được tốt, khoảng thời gian trước còn nháo ra ẩu đả với công tử Quốc công phủ, kiêu ngạo ương ngạnh mới phù hợp với thiết lập của nàng.
Nhưng là Thái Hậu triệu kiến, thực sự không có biện pháp cự tuyệt.
Thái Hậu nương nương cũng đã trông mòn con mắt, muốn triệu kiến nha đầu tâm can của mình, chỉ là suy xét đến thân thể Đường Hoan suy nhược nên mới chờ nàng tĩnh dưỡng một thời gian, khỏe lên liền gặp mặt.
“Quận chúa, Thái Hậu nương nương cố ý lệnh lão nô đến đón ngài kiến giá.” Lão thái giám bên người Thái Hậu cười đến phá lệ nịnh nọt.
Đường Hoan vốn cho rằng sẽ trực tiếp vào cung nên sau khi lên xe ngựa, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Ai ngờ sau khi mở mắt ra, phát hiện nơi xe ngựa dừng cũng không phải cửa cung mà là bên hồ.
Nhìn đến mặt hồ sóng nước lóng lánh, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Mạc danh hoảng hốt.
“Bình An đây là làm sao vậy? Ở phương nam mấy năm thế nhưng còn sợ nước a, sắc mặt ngươi tệ quá!” Nam tử trẻ tuổi đầu đội kim quan tuổi trẻ cười ngâm ngâm từ thuyền hoa bước xuống, đến trước mặt Đường Hoan.
Một đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn qua phá lệ thân cận, nhưng ý cười rõ ràng không đạt tới đáy mắt.
Đường Hoan: mmp, tâm cơ kỹ nữ, rõ ràng trong lòng muốn giết chết ta!
Nàng nhận ra được, nam tử trẻ tuổi trước mắt chính là tên hố cha tân khí vận chi tử ——
Cố Vũ!
“Thái Tử ca ca chẳng lẽ không biết, thân thể ta vốn nhược sao?” Đường Hoan không mặn không nhạt đáp.
Thân thể nhược, sau đó nhân cơ hội té xỉu?
Này tựa hồ là ý tưởng không tồi.
Đường Hoan biết trong mệnh nguyên chủ có một kiếp là du hồ rơi xuống nước, hiện tại nhìn thấy nước, trong lòng liền cảnh giác.
“Hoàng tổ mẫu đã cố ý chờ ngươi tĩnh dưỡng tốt lên mới triệu kiến. Nhận được thịnh trạch, Bình An liền tính thân thể ốm yếu cũng hẳn nên đánh lên tinh thần đi gặp Hoàng tổ mẫu mới đúng.”
A, thân thể ốm yếu mà còn có thể tìm mọi cách mưu đoạt vị trí trưởng công chúa.
Hảo một cái thân mình gầy yếu mỏng manh!
Đường Hoan trong lòng ha hả đát, cho nên hiện tại đã bắt đầu khó xử nàng?
Kia nếu như vậy, nàng cũng không cần giả bộ khách khí!
“Thái Tử ca ca đứng trước mặt Bình An dong dài nửa ngày, có vực dậy tinh thần cũng chỉ sợ đã bị ngươi tiêu hao hết! Ta là tới yết kiến Thái Hậu nương nương, không phải tới cùng Thái Tử ca ca nói việc nhà, thỉnh cầu Thái Tử ca ca nhường đường một chút, để ta lên thuyền lại ôn chuyện được không?”
Thiếu nữ tuổi cập kê, hơi hơi giơ lên đầu, trên gò má trắng nõn tinh tế là chút kiêu ngạo bướng bỉnh.
Cố Vũ ánh mắt ám ám.
Trước khi chết cho ngươi kiêu ngạo một chút, để ngày sau ta xem ngươi chết thảm thế nào!