Cố Sơn Vân sau khi biết lai lịch Hiên Viên Võ, sắc mặt trở Nên khó coi vô cùng.
Hắn cau mày, thở dài một hơi.
Người này trước mắt bao nhiêu người đã cứu Bình An một mạng, nhưng cũng vì thế huỷ hoại hết danh dự Bình An.
Nếu là thế gia công tử, hắn tứ hôn cũng được.
Nhưng mà kẻ hèn này lại là con vợ lẽ, hơn nữa vẫn là cái……
Cố Sơn Vân đem thân phận Hiên Viên Võ nói cho Thái Hậu, ánh mắt Thái Hậu hiện lên sát ý, sau đó vân đạm phong khinh nói, “Chuyện này dễ làm.”
“Ý mẫu hậu là……”
“Hắn huỷ hoại danh dự Bình An. Vô luận thế nào Bình An cũng không thể gả cho hắn. Một khi đã như vậy, vậy ban chết đi.”
Người trong hoàng thất, từ trước đến nay đều khống chế sinh tử, làm sao quan tâm tính mạng của một kẻ tầm thường.
Hiên Viên Võ buông đầu, quỳ trên mặt đất, hắn từ sớm liền biết kết quả sẽ như thế này.
Sự tình đời trước hắn nhớ rất rõ ràng, Cố Nhược Hoan sau khi tỉnh lại, biết danh dự mình bị hủy liền chạy tới đây, tùy tay rút trâm cài trên đầu đâm vào cánh tay hắn, kêu gào nhất định phải đem hắn xử tử.
Phụ thân hắn tự mình hướng thánh thượng cùng Thái Hậu cầu tình, đồng thời tới cửa Thụy Vương phủ dập đầu cầu xin, lúc này mới cứu được hắn một mạng. Cũng không biết phụ thân hắn đã đáp ứng Thụy Vương làm gì, thế nhưng có thể làm Cố Nhược Hoan đáp ứng gả cho hắn.
A, người trong hoàng thất.
Thời điểm có giá trị, ngươi là trân là bảo, không còn giá trị nữa, ngươi chính là cỏ rác ven đường.
Cố Sơn Vân tán đồng ý của Thái Hậu. Hắn cũng nghĩ như thế.
Ban chết choh một đứa con vợ lẽ không được sủng ái, sau đó lại thi ân. Nói vậy Trung Dũng Hầu phủ cũng không có gì để oán trách.
“Rốt cuộc vẫn là ân nhân cứu mạng Bình An. Chờ Bình An tỉnh lại, lại hỏi ý kiến nàng.”
Chỉ dăm ba câu đã quyết định sinh tử Hiên Viên Võ.
Nếu Đường Hoan sau khi tỉnh muốn giết Hiên Viên Võ.
Tức, Hiên Viên Võ phải chết không nghi ngờ.
Trong lúc Đường Hoan hôn mê, Thụy Vương cùng Thụy Vương phi biết được nữ nhi bảo bối nhà mình rơi xuống nước, liền ngựa không dừng vó chạy đến.
Khi Thụy Vương phu phụ vừa đến, Đường Hoan cũng đã từ trong hôn mê tỉnh dậy.
Vừa tỉnh lại, nàng đã nghe Thái Hậu ôn tồn hỏi, “Bình An, ngươi cảm thấy thế nào?”
Đường Hoan lắc lắc đầu, “Tổ mẫu, ta không có việc gì.”
“Ngươi đứa nhỏ này, thân thể ốm yếu thành như vậy, sao trong lúc nguy cấp còn muốn che chở tổ mẫu!” Thái Hậu yêu thương mang theo vài phần oán trách.
Đường Hoan: Mẹ nó nếu ta không giữ ngươi lại, hiện tại đã bị treo lên vấn tội rồi!
Nhưng nàng vẫn phải làm bộ khiêm tốn “Tổ mẫu thân thể quý trọng, Bình An đương nhiên phải bảo vệ tổ mẫu!”
“Bình An, người này tuy cứu ngươi, nhưng trước mắt bao người cũng đã hủy đi danh dự ngươi. Ngươi xem....giết hắn…. Hay là như thế nào?”
Thái Hậu thấp giọng chậm rãi nói.
Đường Hoan theo tầm mắt nàng nhìn tới, mẹ nó, người cứu nàng trừ bỏ tên ngốc to xác Hiên Viên Võ còn có thể là ai!?
Ta dựa vào!
Đi một vòng lớn như vậy, nàng hao hết tâm tư, cuối cùng mọi chuyện vẫn diễn ra như cốt truyện?
“Ngươi yên tâm, chỉ là con vợ lẽ Trung Dũng Hầu mà thôi, giết hắn không đáng ngại.”
Thái Hậu thấy Đường Hoan sửng sốt, còn tưởng nàng lo lắng, vì thế mở miệng trấn an.
Kỳ thật Đường Hoan trong lòng đã mau khóc thành cẩu.
Oa, nàng tình nguyện chết đuối trong nước đổi một cái thế giới khác, chứ thế giới này quá khó khăn rồi!
“Đương nhiên là giết hắn!”
Thụy Vương giận không thể át, sải bước vào thuyền hoa.