A Giang hơi ngập ngừng, hỏi: “Phía nhà họ Trần thì sao? Có cần cử người tới lục soát nữa không?”
Mấy hôm trước, nhân lúc bà Trần nằm viện, bọn chúng đã cử người tới lục soát kỹ càng nhưng không tìm thấy bất kỳ tài liệu gì liên quan đến Phó Thận Hành. Không biết bà Trần đã cất giấu ở nơi bí mật, hay nhà họ Trần vốn không hề có. Phó Thận Hành suy nghĩ, đáp: “Tạm thời không cần đến, tránh đánh rắn động cỏ.”
A Giang vâng lời, quay người ra ngoài sắp xếp.
Buổi tối, Phó Thận Hành thoái thác một thương vụ xã giao, quay về nhà từ sớm nhưng không thấy bóng Hà Nghiên đâu. Hắn ngạc nhiên, tìm khắp tòa nhà, mãi mới phát hiện Hà Nghiên trong phòng tập thể hình. Cô đang tập các bài tập làm tăng sức mạnh cho chân, động tác thuần thục quy phạm, nhìn liền biết là người tập thể dục thường xuyên.
Hắn dựa vào cánh cửa, lặng lẽ quan sát hồi lâu, đến khi cô dừng lại lau mồ hôi, mới cất bước đi vào, đứng bên cạnh bộ dụng cụ, chăm chú nhìn cô, đột nhiên hỏi khẽ: “Biết cảnh sát Trương không?”
Hà Nghiên dừng động tác lau mồ hôi, giương mắt nhìn hắn qua gương, hắn cũng quay đầu nhìn sang. Hai người đứng gần như vậy, trông bóng nhau qua tấm gương. Cô nhếch khóe môi cười khinh, đáp: “Anh không tin tôi, còn hỏi tôi làm gì?”
Hắn không nói gì, cười nhạt một tiếng, trả lời: “A Nghiên, tôi tin em.”
Hà Nghiên nhướng mày, lạnh giọng đáp: “Được thôi, tôi trả lời. Tôi không biết cảnh sát Trương là ai. Tôi chỉ biết người họ Trần, ông ấy đã chết rồi. Tôi không biết rốt cuộc ông ấy có phải vì tôi mà chết hay không nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy. Vì cứu đứa con gái ngu xuẩn của ông ấy mà tôi bị lộ, sau đó lấy mạng mình đánh cược lòng thương cảm của anh, đổi lấy an toàn cho cha mẹ.”
Hắn không nói lời nào, trầm mặc nhìn cô.
“Ban đầu, tôi nghĩ mình đã thắng cuộc, nhưng thực ra, tôi chỉ là một con ngốc.” Cô cười tự giễu, đẩy hắn đi ra ngoài, miệng tiếp tục nói: “Vẫn là câu nói ấy, tôi nguyện thua cuộc. Anh muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, tôi chấp nhận hết, miễn là đừng động đến cha mẹ tôi. Anh đã đồng ý, đừng có nuốt lời.”
Khi tới cửa, cô quay lại nhìn hắn, cười như không: “Thêm nữa, sau này đừng hao tâm tổn trí thăm dò tôi. Cảnh sát Trương là nhân vật phương nào, quả thực, tôi không biết. Ân tình nhà họ Trần tôi cũng đã trả, bà cháu họ sống hay chết không còn liên quan tới tôi. Đừng lo, tôi cũng sẽ không mật báo cho bất kỳ ai.”
Phó Thận Hành ngạc nhiên nhìn cô, một lát sau, hắn vô thức bật cười, đám mây trong lòng vô tình phân tán. Hắn đi theo cô, lên thẳng tầng hai, thấy cô vào phòng tắm, hắn gõ cửa, cười hỏi: “Có cần tôi giúp không?”
Trong phòng tắm thoáng im lặng, cô kéo mạnh cánh cửa phòng tắm, lạnh lùng hỏi hắn: “Phó Thận Hành, anh đang làm cái quái gì thế? Chẳng lẽ tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Hắn nhân cơ hội nghiêng người chen vào, ép cô tới trước bồn rửa tay, nâng mặt cô lên, thấp giọng đáp: “A Nghiên, em thật sự khiến người ta yêu.”
Cô ngạc nhiên, tiếp theo là trừng mắt phẫn nộ, tức giận mắng: “Thẩm Tri Tiết, anh là đồ biến thái.”
Hắn chỉ cười, không kìm được cúi xuống hôn cô. Cô cường ngạnh, hắn cũng cường ngạnh. Cô dịu dàng, hắn cũng dịu dàng theo. Cuối cùng, cô không thể tránh né, buông lỏng bản thân tiếp nhận nụ hôn của hắn. Thật lâu sau, hắn mới ngẩng lên, nhìn cô thở hổn hển, thì thầm gọi tên cô: “A Nghiên.”
Gương mặt cô ửng đỏ, vùi đầu vào hõm cổ hắn, trán tựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, giọng điệu trầm thấp: “Thẩm Tri Tiết, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, không muốn tính toán, cũng không muốn làm bất cứ điều gì. Anh thích tôi, tôi sẽ ở bên anh, đợi một ngày nào đó anh không còn thích tôi, chán ghét tôi, đuổi tôi đi, tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, được chứ?”
Giọng cô uể oải, thẳng thắn thành khẩn, như rút hết ruột gan. Hắn nhẹ nhàng ôm cô, nhất thời không cách nào phân biệt thật giả. Hoặc là, giờ phút này, hắn không muốn phí công phân biệt, liền đồng ý với cô: “Được.”
Màn chiến tranh lạnh cứ thế qua đi, ngay đêm đó, Phó Thận Hành không tiếp tục ngủ ở phòng khách. Suốt mấy ngày tạm xa, hắn không khỏi ức chế nhưng Hà Nghiên vẫn ám ảnh chuyện lần trước, nhìn hắn sáp người lại gần, cô miệng hùm gan sứa quát lớn: “Phó Thận Hành, anh còn dám lấy thịt đè người, tôi sẽ cắn chết anh.”
Hắn mỉm cười dừng lại, chăm chú nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Cô sửng sốt, thoáng nhớ ra phản ứng này của hắn là vì chuyện hôm đó, cô tức giận duỗi chân thăm dò, nửa thật nửa giả mắng: “Anh là tên khốn kiếp, lợi dụng việc này để khi dễ tôi, thế cũng gọi là có bản lĩnh sao? Nếu tôi cũng có ‘cây gậy’ kia như anh, để xem tôi sẽ giày vò anh như thế nào?”
Phó Thận Hành nghe mà bật cười, túm lấy mắt cá chân của cô, kéo lại, đè lên người cô. Thời điểm khó nhịn, hắn vươn người lấy bao cao su trong chiếc tủ đầu giường, đeo vào nhưng lại thấy khó chịu, vừa thở hổn hển vừa nói: “Sau này chúng ta không dùng thứ này nữa được không. A Nghiên, sinh con cho tôi đi.”
Trong lòng cô dậy sóng nhưng nét mặt không mảy may thể hiện. Cô ôm hắn, lấy công làm thủ, trả lời: “Được, anh cứ cưới hỏi đàng hoàng, tôi sẽ sinh con cho anh.”
Hắn không còn là tên lưu manh Thẩm Tri Tiết, hắn là Chủ tịch của Phó Thị. Nếu muốn hắn cưới hỏi đàng hoàng, thì chính hẳn phải thật sự có tâm, đâu đơn giản chỉ là nói suông. Hắn thừa biết việc ấy, mím môi trầm mặc, thoáng ngừng một lát, nhưng động tác vô thức kịch liệt thêm vài phần.
Lăn lộn cho đến bảnh mắt ngày hôm sau, cả hai đều ngủ quên. Chiếc điện thoại trên đỉnh đầu Hà Nghiên kêu ầm ĩ, cô mơ màng nhận lấy, vừa lẩm bẩm ‘alo’ một tiếng, giọng bà Hà đã nổ tung trong ống nghe: “Con bé này, con định ở nhà người ta đón năm mới hả? Chẳng phải con bảo hôm nay sẽ đáp máy bay về sao? Con đang ở đâu? Đã bay về chưa?”
Hà Nghiên sợ giật bắn người, lắp bắp trả lời: “A, con về rồi, con về rồi.”
Phó Thận Hành tỉnh trước cô, thấy thế không nhịn nổi cười. Cô hốt hoảng, vội vã bổ nhào qua che miệng hắn, lại bị hắn đè dưới thân, môi ghé sát tai cô, thì thầm: “Đừng làm loạn, tôi không làm gì hết, em yên tâm nghe điện.”
Trong điện thoại, bà Hà cao giọng chất vấn: “Con về chưa? Khi nào thì về? Về tới đâu rồi?”
Hà Nghiên nhìn giờ, nói dối: “Hôm nay máy bay bị trễ, nửa đêm mới đến, đã thế con còn có việc phải ra ngoài từ sớm. Mẹ chờ con giải quyết xong xuôi, buổi chiều sẽ giúp ba mẹ sửa soạn hành lý.”
Ông bà Hà đã đặt xong vé máy bay, ngày mai sẽ bay sang Mỹ nghỉ lễ. Bà Hà gọi mấy cuộc giục con gái về nhà, giờ nghe con nói vậy, liền hầm hừ nói: “Thôi được, mẹ đâu chỉ muốn con thu xếp hành lý cho ba mẹ, mau cút nhanh về đây đi.”
Phó Thận Hành nghe rành rọt giọng nói trong điện thoại, vùi đầu vào cổ cô cười khẽ. Cô bị chọc tức, vừa đẩy hắn sang bên vừa trả lời: “Không vấn đề gì, con cút ngay đây.”
Bà Hà không cách nào mắng nhiếc con gái, ngừng một lát, bà bất giác thở dài: “Nghiên Nghiên, nếu con thật sự có ý định sống cùng Phó Thận Hành thì cũng đừng gạt mẹ, tìm cơ hội dẫn về cho mẹ gặp. Nhất là ba con, đừng thấy ông ấy không để tâm đến con, thực ra trong lòng rất nhớ con. Dù thế nào thì con cũng là con gái của ba mẹ, tức giận đến đâu thì cũng là người thân của con.”
Bên này, cả hai nghe mà sững sờ, Phó Thận Hành nhấc người, yên lặng quan sát sắc mặt Hà Nghiên. Cô nhìn hắn, ngón trỏ khẽ nhấn lên môi hắn, im lặng một lúc, như thể lấy hết quyết tâm, trả lời: “Mẹ, đợi ba mẹ về, con sẽ dẫn anh ấy đến gặp, được không ạ?”
Một câu nói đơn giản, Phó Thận Hành nghe cảm thấy vui sướng, không kìm được miệng ngậm chặt đầu ngón tay của cô.
Hà Nghiên giật mình, định rút tay về nhưng bị hắn cắn không buông. Hắn cắn không mạnh, chỉ dùng răng nhẹ nhàng gặm lấy, ánh mắt ngậm ý cười, nhìn chằm chằm vào cô, đầu lưỡi nhếch lên, khẽ liếm đầu ngón tay cô. Gò má cô ửng hồng, thể hiện rõ vẻ ngượng ngùng, muốn tránh thoát hắn, khổ nỗi vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, không dám phát ra âm thanh.
Cả hai đều hơi thất thần, nghe không lọt vào tai lời bà Hà. Cho tới khi bà Hà lớn tiếng gọi tên con gái, Hà Nghiên mới bối rối đáp: “Dạ, dạ? Mẹ, ở đây tín hiệu không tốt, mẹ vừa nói gì ạ? Con nghe không rõ.”
Phó Thận Hành nghe vậy liền bật cười.
Bà Hà thính tai, lập tức hỏi: “Nghiên Nghiên, hiện tại con đang ở đâu?”
Hà Nghiên nào dám đáp, bực tức che miệng Phó Thận Hành, giả vờ giả vịt lừa bà Hà: “A lô. Mẹ nói gì cơ? Ôi dào, tín hiệu ở đây đúng là không tốt, liên tục bị ngắt quãng. Thôi được, không nói nữa, có việc gì thì mẹ chờ con chiều về gặp nói sau.”
“Hà Nghiên! Con đừng ép bà già này…”
Giọng nói giận dữ của bà Hà đột ngột im bặt. Sau khi cúp máy, Hà Nghiên lập tức chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi quay sang tính sổ Phó Thận Hành. Cô bổ nhào tới, đè hắn dưới thân, ngồi chồm lên, oán hận nhéo sườn hắn, buồn bực nói: “Ai vừa bảo sẽ không lên tiếng? Nói em cứ nói chuyện đi, nói chuyện đi.”
Phó Thận Hành chỉ cười, quay trái quay phải trốn tránh, nắm chặt cổ tay cô, hơi dùng sức lật người cô xuống, nhấc chân đè lên. Hắn nhoẻn cười nhìn cô, nhìn chán lại cúi người hôn cô, giọng điệu rủ rỉ: “A Nghiên, nói em yêu tôi, nói em muốn tôi đi.”
Cô vừa nổi cáu, vừa xấu hổ, nhẹ nhàng cắn môi, khẽ lấy chân cọ cọ túp lều nhỏ đang nhô cao của hắn, thấp giọng hỏi: “Thẩm Tri Tiết, anh cho tôi là con ngốc à? Anh đã thích đến thế rồi, sao lại chụp mũ lên đầu tôi? Thích thì anh đi mà nói.”
Hắn máu huyết sôi trào, không kìm nổi màn khiêu khích của cô, hơi thở liền dồn dập, nhìn cô chằm chằm như sói đói, giọng khàn khàn: “Được, tôi sẽ nói. A Nghiên, tôi thích em, tôi muốn em.”
Không ngờ cô lại nhướng mày, nghiêm túc gật đầu: “ Được, tôi biết rồi, anh làm đi.”
Nói xong, cô đẩy hắn ra, nhân lúc hắn đang trợn tròn mắt, vội vã bò xuống giường. Nhưng một chân vừa mới dẫm xuống nền đất, hắn đã từ phía sau bắt lấy cô, kéo về giường. Hai người dây dưa một phen, cuối cùng vẫn được như ý hắn. Xong việc, hắn cảm thấy tinh thần mỹ mãn sảng khoái, còn cô xụi lơ trên giường, giận dữ trừng mắt.
Hắn cười vui vẻ, cúi người hôn lưng cô rồi mới xuống giường: “Tôi tắm xong rồi tới công ty, em nằm nghỉ đi, đợi hết giận hãy về với ba mẹ.”
“Phó Thận Hành.” Cô tức tối ném gối về phía hắn, không may, chiếc gối bay chưa ra khỏi giường, khiến hắn bật cười to hơn.
Vì tâm trạng đang rất tốt nên lúc xuống lầu, khóe môi Phó Thận Hành hơi cong lên. Khi nhận điện thoại của trợ lý Nghiêm nhắc nhở buổi sáng có một cuộc họp, hắn vui vẻ trả lời: “Được, tôi biết rồi, tới ngay đây.”
Chưa nói đến phản ứng của trợ lý Nghiêm đầu bên kia, A Giang chứng kiến bộ dạng này của hắn, thiếu chút nữa bị dọa, dè dặt quan sát nét mặt hắn, thấy hắn đang có tâm trạng tốt, liền lên tiếng: “Ông cụ bên nhà điện thoại tới, nói ngày mai Tùy thiếu bay về. Nếu ngài có thời gian, tốt nhất là ra sân bay đón Tùy thiếu.”
Sắc mặt Phó Thận hành hơi trầm xuống, khẽ gật đầu, nhìn A Giang muốn nói lại thôi, chỉ cong môi cười lạnh: “Ông cụ còn bảo gì nữa không?”
A Giang cụp mắt, trả lời: “Ông cụ nói ông cụ không có con nối dõi, đàn ông trưởng thành trong nhà chỉ còn ngài và Tùy thiếu. Huynh đệ với nhau thì phải tương thân tương ái, đừng để người ta bắt nạt. Tuy Tùy thiếu nhiều khi không đúng nhưng ngài là đại ca cũng nên rộng lượng một chút, không nên so đo với anh ta.”
Phó Thận Hành nghe xong, cười như không, nói: “Thay tôi chuyển lời đến ông cụ, bảo ông cụ yên tâm, tôi muốn xử Tùy Chi, thì hai năm trước ở nước ngoài đã xử nó rồi.”
A Giang vội cung kính vâng lời.
Phó Thận Hành không ăn sáng mà đi thẳng ra ngoài. Thấy hai vệ sĩ canh cửa, lúc này mới nhớ tới chuyện Hà Nghiên, hắn liền dặn dò: “Lát nữa cô Hà muốn ra ngoài, các người không được ngăn, hỏi cô ấy có cần lái xe đưa đi không. Nếu cô ấy không cần thì thôi.”
Hai tên kia coi lời Phó Thận Hành như mạng, vội vã gật đầu: “Rõ ạ.”
Phó Thận Hành đoán Hà Nghiên sẽ nhanh chóng ra ngoài, không ngờ tới lúc ăn cơm trưa, cô mới từ trong căn hộ đi ra, không cần đến hai vệ sĩ, một mình lái xe rời đi. A Giang định vị Hà Nghiên, phát hiện thấy Hà Nghiên rời căn hộ, hắn hơi do dự, báo cáo với Phó Thận Hành: “Cần phái người đi theo cô Hà không ạ?”
Thực ra, trong lòng Phó Thận Hành biết rõ Hà Nghiên vẫn chưa toàn tâm toàn ý với hắn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến màn hai người nằm trên giường lúc sáng, nghĩ cô lấy tay đặt lên môi hắn, trầm tĩnh nhìn bộ dạng hắn, nghĩ đến những câu từ cô nói với mẹ mình, trong lòng hắn bất chợt phát nhiệt, muốn thử tin tưởng cô, muốn cô cảm nhận được niềm tin của hắn đối với cô.
Điện thoại của bà cháu nhà họ Trần cũng bị nghe lén, nếu Hà Nghiên liên lạc với họ, đương nhiên hắn sẽ biết rõ. Nếu như vậy, hà tất phải theo dõi cô? Phó Thận Hành trầm ngâm, nói: “Không cần, chú ý động tĩnh bên nhà họ Trần là được rồi.”
A Giang tuân lệnh, quay người ra ngoài. Phó Thận Hành ngồi một mình thất thần sau bàn làm việc, trong lòng có phần hơi lo lắng, chỉ e A Giang gõ cửa tiến vào, báo có cuộc điện thoại lạ gọi cho bà Trần. Hắn biết, cô là người thông minh, sẽ không mật báo cho nhà họ Trần, cũng sẽ không dùng di động của mình, thậm chí, khó có khả năng, tự gọi cú điện thoại kia.
May thay, đến gần tối, A Giang không tới báo cáo bất kỳ tin tức gì. Cuối cùng, Phó Thận Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, tập trung nghiên cứu tập tài liệu nhàm chán. Xem một lúc, tâm trí lại chuyển động, hắn kiên quyết vứt tập tài liệu sang bên, cầm điện thoại gọi cho Hà Nghiên.
Điện thoại kêu rất lâu Hà Nghiên mới bắt máy, hắn cười hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Giọng cô hạ thấp, cố ý thì thầm: “Còn làm gì nữa, giúp mẹ tôi thu dọn đồ đạc. Có chuyện gì nói nhanh, mẹ tôi sắp tìm tôi rồi.”
Hắn nhướng môi, nuốt hai chữ ‘nhớ em’ ở đầu lưỡi xuống, khẽ cười nói: “Không có gì, làm việc mệt mỏi, muốn chọc em để điều chỉnh tâm trạng thôi.”
“Phó Thận Hành!” Cô lúng túng, giảm thấp âm thanh nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn. Ngay sau đó, hắn chợt nghe xa xa trong điện thoại tiếng bà Hà: “Nghiên Nghiên, con cất mấy tấm thẻ ở đâu rồi hả?”
“Dạ? Trong chiếc túi đen hai lớp của mẹ đó, mẹ tìm lại xem.” Hà Nghiên cất cao giọng.
Bên kia, bà Hà nói mấy câu, khoảng cách khá xa nên nghe không rõ. Tuy Hà Nghiên đã lấy tay che mic thanh âm nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn bị rò rỉ. Bỗng nghe cô nói giọng bất lực: “Mẹ, con bảo mẹ rồi, ra ngoài đừng mua gì cho người ta hết, tiêu tiền là chuyện nhỏ, vấn đề là mất công nịnh nọt còn bị chê mua đắt.”
Hai mẹ con ríu rít nói mấy chuyện tinh tinh, Phó Thận Hành lẳng lặng ở bên nghe, cảm thấy vô cùng gần gũi. Một lúc sau, Hà Nghiên như nhớ ra hắn, lại hạ giọng nói: “Tôi phải giúp mẹ tìm đồ, không nói chuyện với anh nữa. Buổi tối tôi phải ở đây, anh đừng gọi điện cho tôi đấy.”
Phó Thận Hành cười cười, vừa ‘ừ’ một tiếng, điện thoại đã ngắt. Hắn sửng sốt, vô thức bật cười, tưởng tượng dáng vẻ cô vội vã lại chỗ mẹ. Không ngờ, đầu bên kia, Hà Nghiên cầm di dộng ngồi lặng lẽ bên giường ngủ, cắn môi suy nghĩ.
Xem ra, việc xuất ngoại của ba mẹ rất thuận lợi. Vấn đề tiếp theo là làm sao kiếm được nhiều tiền để duy trì cuộc sống của ba mẹ ở nước ngoài. Thêm nữa, làm cách nào để bản thân cô đào thoát khỏi tay Phó Thận Hành.
Cô đang suy tư thì bà Hà gõ cửa bước vào, nhìn chiếc laptop đặt trên đùi con gái, bà tưởng cô lên mạng, không khỏi phàn nàn: “Con về giúp mẹ thu dọn hành lý là thế này sao? Quay về nói được mấy câu liền ôm máy tính chơi đến tận bây giờ. Con muốn mẹ tức chết phải không?”
Hà Nghiên mỉm cười hối lỗi, lẳng lặng xóa tệp tin âm thanh trên màn hình máy tính, đáp: “Đây là công việc của con mà.”
“Việc gì mà giờ vẫn chưa xong.” Bà Hà không vui, hỏi tiếp: “Vừa rồi con nói chuyện với ai đấy? Nghe con nói linh tinh, gọi điện thoại phải không?”
“Không phải điện thoại, con xem phim thôi.” Hà Nghiên mỉm cười, vứt chiếc laptop đã tắt sang bên: “Đúng rồi, mẹ này, ba mẹ đi ra ngoài mang theo nhiều tiền một chút. Đồng nghiệp của con biết ba mẹ xuất ngoại, hỏi có thể mua giúp cô ấy ít đồ không. Cô ấy muốn đưa trước tiền cho con nhưng con không đồng ý. Mẹ cứ ứng ra trước, đợi lúc về con sẽ trả lại mẹ.”trạng thôi.”
“Phó Thận Hành!” Cô lúng túng, giảm thấp âm thanh nghiến răng nghiến lợi gọi tên hắn. Ngay sau đó, hắn chợt nghe xa xa trong điện thoại tiếng bà Hà: “Nghiên Nghiên, con cất mấy tấm thẻ ở đâu rồi hả?”
“Dạ? Trong chiếc túi đen hai lớp của mẹ đó, mẹ tìm lại xem.” Hà Nghiên cất cao giọng.
Bên kia, bà Hà nói mấy câu, khoảng cách khá xa nên nghe không rõ. Tuy Hà Nghiên đã lấy tay che mic thanh âm nhỏ đi rất nhiều nhưng vẫn bị rò rỉ. Bỗng nghe cô nói giọng bất lực: “Mẹ, con bảo mẹ rồi, ra ngoài đừng mua gì cho người ta hết, tiêu tiền là chuyện nhỏ, vấn đề là mất công nịnh nọt còn bị chê mua đắt.”
Hai mẹ con ríu rít nói mấy chuyện tinh tinh, Phó Thận Hành lẳng lặng ở bên nghe, cảm thấy vô cùng gần gũi. Một lúc sau, Hà Nghiên như nhớ ra hắn, lại hạ giọng nói: “Tôi phải giúp mẹ tìm đồ, không nói chuyện với anh nữa. Buổi tối tôi phải ở đây, anh đừng gọi điện cho tôi đấy.”
Phó Thận Hành cười cười, vừa ‘ừ’ một tiếng, điện thoại đã ngắt. Hắn sửng sốt, vô thức bật cười, tưởng tượng dáng vẻ cô vội vã lại chỗ mẹ. Không ngờ, đầu bên kia, Hà Nghiên cầm di dộng ngồi lặng lẽ bên giường ngủ, cắn môi suy nghĩ.
Xem ra, việc xuất ngoại của ba mẹ rất thuận lợi. Vấn đề tiếp theo là làm sao kiếm được nhiều tiền để duy trì cuộc sống của ba mẹ ở nước ngoài. Thêm nữa, làm cách nào để bản thân cô đào thoát khỏi tay Phó Thận Hành.
Cô đang suy tư thì bà Hà gõ cửa bước vào, nhìn chiếc laptop đặt trên đùi con gái, bà tưởng cô lên mạng, không khỏi phàn nàn: “Con về giúp mẹ thu dọn hành lý là thế này sao? Quay về nói được mấy câu liền ôm máy tính chơi đến tận bây giờ. Con muốn mẹ tức chết phải không?”
Hà Nghiên mỉm cười hối lỗi, lẳng lặng xóa tệp tin âm thanh trên màn hình máy tính, đáp: “Đây là công việc của con mà.”
“Việc gì mà giờ vẫn chưa xong.” Bà Hà không vui, hỏi tiếp: “Vừa rồi con nói chuyện với ai đấy? Nghe con nói linh tinh, gọi điện thoại phải không?”
“Không phải điện thoại, con xem phim thôi.” Hà Nghiên mỉm cười, vứt chiếc laptop đã tắt sang bên: “Đúng rồi, mẹ này, ba mẹ đi ra ngoài mang theo nhiều tiền một chút. Đồng nghiệp của con biết ba mẹ xuất ngoại, hỏi có thể mua giúp cô ấy ít đồ không. Cô ấy muốn đưa trước tiền cho con nhưng con không đồng ý. Mẹ cứ ứng ra trước, đợi lúc về con sẽ trả lại mẹ.”