về nơi có em

Chương 29: Di Chúc Của Tình Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhiều năm trôi qua, Đạt và Mai đã già đi, tóc đã bạc, lưng đã còng. Nhưng tình yêu của họ thì không. Họ vẫn yêu nhau như thuở ban đầu. Họ vẫn nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo trên những con đường làng. Họ vẫn ngồi trên chiếc võng ngoài sân, cùng nhau ngắm trăng. Họ đã sống một cuộc đời trọn vẹn, một cuộc đời đầy ý nghĩa.

Một buổi tối, khi họ đang ngồi bên nhau, Đạt đã nói: "Mai, anh đã có một cuộc đời hạnh phúc. Anh đã có em, có các con, có một sự nghiệp thành công. Anh không còn mong muốn gì hơn nữa." Mai mỉm cười, nước mắt hạnh phúc chảy dài. "Em cũng vậy, Đạt. Em cảm ơn anh, vì đã cho em một cuộc đời hạnh phúc."

Trước khi ra đi, Đạt và Mai đã để lại một di chúc. Họ đã để lại toàn bộ tài sản cho quỹ từ thiện "Quỹ Nâng Bước Xanh" mà họ đã thành lập. Họ muốn quỹ sẽ tiếp tục giúp đỡ những người trẻ, giúp họ có một tương lai tươi sáng hơn. Họ cũng đã để lại một lá thư cho An và Bình. Trong lá thư, họ đã viết: "Con yêu, ba mẹ không để lại cho các con một tài sản vật chất lớn, nhưng ba mẹ đã để lại cho các con một di sản vĩ đại. Đó là tình yêu, sự kiên cường và lòng nhân hậu. Hãy sống một cuộc đời có ích, hãy sống một cuộc đời ý nghĩa."

Họ đã ra đi, nhưng câu chuyện của họ thì vẫn còn mãi. Câu chuyện về tình yêu, về sự kiên cường, về sự tha thứ. Câu chuyện về một cuộc sống giản dị, nhưng lại vô cùng trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×