vết nứt hoàn hảo

Chương 1: Thánh Địa Của Thiên Tài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư, ngày 05 tháng 02 năm 2029 Trụ sở Tập đoàn Thiên Cung Kiến Trúc, Thượng Hải

"Các em hãy nhìn xem," vị hướng dẫn viên nói với giọng đầy tự hào, tay chỉ vào không gian atrium cao vút trước mặt. "Đây là 'Trái Tim Của Thiên Cung'. Toàn bộ tòa nhà được thiết kế để tối ưu hóa ánh sáng tự nhiên và luồng không khí, một công trình vừa là nghệ thuật, vừa là khoa học."

Lâm An đứng lẫn trong nhóm sinh viên khoa Kiến trúc, lặng lẽ quan sát. Trong khi các bạn học, bao gồm cả Tiểu Bằng, đang trầm trồ trước những cây cầu kính lơ lửng và những bức tường cây xanh mướt, Lâm An lại chú ý đến những chi tiết nhỏ hơn: cách các tấm kính được ghép nối không một kẽ hở, cách hệ thống thông gió được giấu một cách tinh vi sau những khe tường, tạo ra một sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Nơi này là một tuyên ngôn của sự hoàn hảo.

Chuyến tham quan được dẫn dắt bởi chính huyền thoại sống của công ty: Kiến trúc sư trưởng Tưởng Văn. Ông ta là một người đàn ông trạc ngũ tuần, mái tóc hoa râm được chải chuốt cẩn thận, mặc một bộ đồ đen tối giản nhưng đắt tiền. Ông ta nói ít, nhưng mỗi lời nói đều toát ra vẻ quyền uy và một sự tự tin gần như kiêu ngạo.

"Kiến trúc không phải là xây những cái hộp," ông ta nói với các sinh viên. "Kiến trúc là điều khiển không gian, điều khiển ánh sáng, và quan trọng nhất, là điều khiển cảm xúc của con người."

Khi đi ngang qua một khu làm việc mở, ông ta đột ngột dừng lại trước bàn của một nữ kiến trúc sư trẻ, người đang căng thẳng trình bày một bản vẽ 3D trên máy tính.

"Sai rồi," Tưởng Văn nói, giọng không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy. "Góc cong này quá yếu đuối. Nó phá vỡ sự mạnh mẽ của toàn bộ kết cấu. Cô đang thiết kế một ngôi nhà, không phải một cái bánh kem. Làm lại."

Nữ kiến trúc sư tái mặt, chỉ biết lí nhí vâng lời.

Cuối cùng, đoàn tham quan dừng lại trước điểm nhấn của tòa nhà, tác phẩm mà Tưởng Văn tự hào nhất. Đó là một khối lập phương bằng kính khổng lồ, đặt ở trung tâm một không gian yên tĩnh.

"Đây là 'Phòng Yên Tĩnh'," Tưởng Văn nói, ánh mắt ánh lên niềm tự hào. "Một không gian cách âm và cách ly tuyệt đối. Bên trong, không một âm thanh, không một sự phiền nhiễu nào từ thế giới bên ngoài có thể lọt vào. Đây là thánh địa của sự tập trung, là nơi những ý tưởng vĩ đại nhất của tôi được sinh ra."

"Làm sao không khí có thể vào trong được ạ?" Tiểu Bằng tò mò hỏi.

Tưởng Văn mỉm cười. "Hệ thống cung cấp khí oxy tinh khiết và hút khí CO2 được tích hợp ngay trong các khớp nối sàn và trần, hoàn toàn im lặng và được điều khiển bởi một thuật toán chính xác đến từng mili-lít. Nơi này an toàn hơn bất cứ đâu."

Lâm An bước lại gần, đặt tay lên tấm kính dày. Nó lạnh và rắn chắc. Nhưng khi cậu nhìn vào bên trong, cậu có một cảm giác rất lạ. Ánh sáng bị khúc xạ qua các lớp kính tạo ra một hiệu ứng gợn sóng nhẹ, gần như không thể nhận ra. Và khi Tưởng Văn nói, cậu có cảm giác âm thanh bị dội lại từ mặt kính một cách rất khác thường, như thể có một sự cộng hưởng rất nhỏ. Một chi tiết phi vật lý, một "vết nứt" trong sự hoàn hảo.

"Tuyệt tác," Tưởng Văn kết luận. "Thứ duy nhất có thể ra vào nơi này chính là suy nghĩ của tôi."

Chuyến tham quan kết thúc. Khi nhóm của Lâm An đang ra về, họ thấy Tưởng Văn bước vào "Phòng Yên Tĩnh". Cánh cửa kính nặng nề khép lại, một tiếng "click" nhẹ vang lên khi hệ thống khóa điện tử được kích hoạt từ bên ngoài bởi trợ lý của ông ta. Vị kiến trúc sư ngồi xuống chiếc ghế duy nhất bên trong, nhắm mắt lại.

Một giờ sau, khi người trợ lý đến giờ để mở cửa, ông ta đã không còn cử động nữa.

Sự hoảng loạn bắt đầu. Các nhân viên an ninh tụ tập bên ngoài khối kính trong suốt, nhìn vào vị kiến trúc sư vĩ đại đang ngồi bất động bên trong lăng mộ hoàn hảo do chính ông tạo ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×