vị hôn thê ma cà rồng

Chương 11: Mất trí nhớ và lời nhắc nhở từ quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc sống của Lyly và Lucian ở kiếp này êm đềm như một khúc ca. Lyly là một giáo viên dạy văn học tại một trường cấp ba, còn Lucian là một kiến trúc sư tài năng, xây dựng nên những công trình vừa hiện đại vừa mang nét cổ điển. Họ sống trong một căn nhà nhỏ ấm cúng, có một khu vườn hoa hồng trắng nở rộ quanh năm, thứ mà chỉ mình Lyly có thể trồng được một cách tươi tốt đến vậy. Mặc dù không nhớ về kiếp trước, nhưng Lyly vẫn cảm thấy có một sợi dây vô hình kết nối cô với loài hoa này. Họ đã kết hôn được ba năm, tình yêu luôn nồng ấm và hạnh phúc. Lyly thỉnh thoảng sẽ mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, về một lâu đài u ám, một người đàn ông có đôi mắt đỏ như máu và một trận chiến khốc liệt, nhưng cô luôn gạt đi, cho rằng đó chỉ là những tưởng tượng do đọc quá nhiều truyện giả tưởng.

Một buổi sáng, khi đang trên đường đi làm, Lyly bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải. Tai nạn kinh hoàng khiến cô bất tỉnh. Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, thế giới của cô trở nên trống rỗng. Lyly không nhớ gì cả, ngay cả cái tên Lucian, cô cũng không hề hay biết. Anh ta đứng trước mặt cô, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng và đau khổ, nhưng trong mắt cô, anh ta chỉ là một người lạ. Lucian cố gắng giải thích, kể cho cô nghe về câu chuyện của họ, về tình yêu của họ, nhưng Lyly chỉ nhìn anh ta với ánh mắt đầy hoài nghi và sợ hãi. "Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây?" Cô hỏi, giọng nói lạnh lùng và xa cách. Trái tim Lucian tan vỡ, anh không thể tin rằng Lyly đã quên anh. Anh đã chờ đợi cô hàng trăm năm, và giờ khi tìm thấy cô, anh lại mất cô một lần nữa. Anh cố gắng nói với cô về quá khứ của họ, nhưng cô không tin. Cô nghĩ rằng anh ta là một người điên, một kẻ bám đuôi đáng sợ. Mặc dù bác sĩ khẳng định anh là chồng cô, Lyly vẫn không thể chấp nhận. Cô từ chối mọi sự gần gũi của Lucian, khiến anh phải rời đi trong đau khổ.

Lucian không bỏ cuộc. Anh biết rằng trí nhớ của Lyly chỉ là tạm thời, và anh sẽ làm mọi thứ để giúp cô nhớ lại. Anh lặng lẽ theo dõi cô từ xa, bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm mà cô không hề hay biết. Anh bí mật gửi tặng cô những món quà, những đóa hoa hồng trắng mà cô yêu thích, những cuốn sách mà cô từng đọc. Lyly cảm thấy khó hiểu, nhưng những món quà ấy lại mang đến cho cô một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ. Cô bắt đầu tò mò về người bí ẩn này. Lucian đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ tình cờ ở một quán cà phê mà họ từng hẹn hò. Lyly đến, và cô thấy anh ta đang ngồi ở đó. Cô cố gắng lẩn tránh, nhưng Lucian đã đến trước cô. "Chào em," anh nói, giọng nói đầy dịu dàng và ấm áp. "Anh xin lỗi vì đã làm phiền em. Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi." Lyly do dự, nhưng rồi cô đồng ý. Lucian kể cho cô nghe về những kỷ niệm của họ, về những điều nhỏ nhặt mà chỉ có họ biết. Lyly nghe xong, cô cảm thấy lòng mình xao động. Những câu chuyện của anh ta dường như đánh thức một điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn cô.

"Em có tin vào định mệnh không?" Lucian hỏi, ánh mắt anh ta đầy hy vọng. "Anh tin rằng chúng ta đã được định sẵn để ở bên nhau. Dù cho thời gian và không gian có thay đổi, thì tình yêu của chúng ta vẫn mãi mãi không bao giờ mất." Lyly nhìn anh ta, cô cảm thấy một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng. Cô không biết đó là gì, nhưng nó làm cho cô cảm thấy muốn tin tưởng anh ta. Cô đồng ý cho anh ta một cơ hội. Họ bắt đầu đi chơi với nhau, đến những nơi mà họ từng đến. Lyly vẫn không nhớ, nhưng cô cảm thấy hạnh phúc khi ở bên Lucian. Cô bắt đầu tin rằng anh ta là người đàn ông của đời mình, dù cô không nhớ gì về anh ta.

Trong một buổi chiều mưa, Lucian đưa Lyly đến khu vườn hoa hồng trắng của họ. Cô bước vào, và cảm thấy một luồng cảm xúc mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Cô nhìn thấy một ngôi mộ, trên đó có một dòng chữ khắc: "Lyly, người đã hy sinh vì tình yêu." Lyly sững sờ. Cô nhìn Lucian, đôi mắt cô ngấn lệ. Cô đã nhớ lại. Cô đã nhớ về cuộc đời của mình ở kiếp trước, về tình yêu của cô và Lucian, về sự hy sinh của cô. Cô đã nhớ lại tất cả. Nước mắt cô lăn dài trên má. Lyly ôm chặt Lucian, cô khóc. "Em nhớ rồi," cô nói. "Em nhớ tất cả mọi thứ." Lucian ôm chặt cô vào lòng. Anh ta cũng khóc. Họ đã tìm thấy nhau. Họ đã được ở bên nhau một lần nữa. Họ đã trở về với nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×