Hắc Phong Lâm hiện ra trước mắt Hạo Thiên, Tuyết Mai và Lý Hổ như một bức tranh u ám, đầy rẫy những điều kỳ quái và chết chóc. Cây cối trong rừng cao lớn, thân cây cổ thụ sần sùi, tán lá rậm rạp đan xen vào nhau, che khuất gần như toàn bộ ánh mặt trời, khiến cả khu rừng chìm trong bóng tối mờ ảo, ngay cả vào ban ngày. Không khí ẩm thấp, nặng nề, mang theo mùi của lá mục và đất ẩm. Những tiếng động lạ vang vọng từ sâu trong rừng, khi thì là tiếng hú ghê rợn của loài thú dữ đói mồi, khi thì là những tiếng xào xạc khó hiểu của gió lùa qua tán cây, hay tiếng suối chảy róc rách ẩn mình.
Lý Hổ, với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ phong phú, đã dẫn đầu đoàn người một cách thận trọng. Hắn ta dùng chiếc gậy trúc của mình để dò đường, kiểm tra từng bước chân, ánh mắt không ngừng quét qua mọi ngóc ngách của khu rừng. Hắn ta dặn dò Hạo Thiên và Tuyết Mai phải luôn cảnh giác cao độ, bởi Hắc Phong Lâm không chỉ có thú dữ nguy hiểm mà còn có thể ẩn chứa những cạm bẫy chết người do con người giăng ra, những cơ quan tinh vi mà ngay cả cao thủ cũng khó lòng phát hiện.
Khi họ tiến sâu vào trong rừng, những dấu vết bất thường bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều. Họ tìm thấy những vũng máu khô đã ngả màu nâu sẫm trên những phiến đá rêu phong, những mảnh y phục rách nát, vương vãi trên cành cây, và những vũ khí gãy vỡ, rỉ sét, dường như là tàn tích của những trận chiến khốc liệt đã xảy ra từ lâu. Điều đáng lo ngại nhất là những dấu vết này không thuộc về một môn phái cụ thể nào, mà rất đa dạng, từ kiếm, đao, đến phi tiêu, ám khí, cho thấy nhiều cao thủ võ lâm từ các môn phái khác nhau đã gặp nạn tại đây, và không ai trong số họ có thể thoát ra được.
Đột nhiên, một đám sương mù dày đặc, trắng xóa và lạnh lẽo, bao trùm lấy cả khu rừng một cách nhanh chóng, khiến tầm nhìn bị hạn chế đến mức không thể nhìn rõ nhau. Lý Hổ nhíu mày, nét mặt hắn ta lộ rõ sự lo lắng. Hắn ta biết rõ Hắc Phong Lâm, và sương mù ở đây vốn không dày đặc như vậy, và việc nó xuất hiện quá đột ngột, một cách bất thường, càng củng cố thêm nghi ngờ của hắn.
"Cẩn thận! Có lẽ chúng ta đã rơi vào trận pháp của địch!" Lý Hổ cảnh báo, giọng hắn ta trầm xuống, đầy vẻ nghiêm trọng. "Sương mù này không phải tự nhiên mà có!"
Ngay khi Lý Hổ vừa dứt lời, từ trong màn sương mù dày đặc, những bóng đen cao lớn, mặc áo hắc y kín mít, lao ra tấn công họ một cách bất ngờ và nhanh như chớp. Đó là những tên hắc y nhân với thân pháp nhanh nhẹn, võ công tàn độc và chiêu thức quỷ dị, không tuân theo bất kỳ môn phái nào. Chúng sử dụng những loại ám khí kỳ lạ, tẩm độc, bay ra từ mọi hướng, khiến Hạo Thiên và Tuyết Mai phải vô cùng vất vả để chống đỡ, liên tục né tránh và phản công. Tiếng vũ khí va chạm, tiếng gió rít, tiếng bước chân, tất cả hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn và nguy hiểm.
Trong lúc giao chiến, Hạo Thiên cảm nhận được những luồng khí tức quái dị tỏa ra từ sâu trong rừng. Những luồng khí này vừa âm u, lạnh lẽo đến thấu xương, vừa mang theo một sức mạnh hắc ám kỳ lạ, khiến những mảnh ký ức mơ hồ trong đầu chàng lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như những mảnh vỡ của một tấm gương cũ. Chàng cảm thấy dường như mình đã từng đến nơi này, đã từng đối mặt với những kẻ thù tương tự trong quá khứ xa xăm, một quá khứ không thể lý giải. Lời nguyền bí ẩn của Hạo Thiên có lẽ đang ẩn chứa đâu đó trong khu rừng kỳ quái này, và những kẻ hắc y nhân này có lẽ là chìa khóa để giải mã nó. Trận pháp ma mị của Hắc Phong Lâm đang kéo chàng vào vòng xoáy của một bí mật lớn hơn cả những gì chàng tưởng tượng.