Một Khát Khao Khó Hiểu
Lý tỉnh dậy, một lần nữa, vào lúc 08:00 A.M. Thứ Sáu. Mùi cà phê rang thoang thoảng từ căn hộ của Elara, tiếng chim hót trên cây bên cửa sổ. Mọi thứ đều bình thường, nhưng trong tâm trí Lý, một sự bất thường đã tồn tại.
Anh không thể nhớ gì về cuộc gặp gỡ với Khai, người đàn ông đã chạy trốn. Nhưng anh cảm thấy một khát khao mãnh liệt đến kỳ lạ. Anh muốn đến một trạm truyền tin cũ và xây dựng một thiết bị phát sóng – một điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến trước đây. Anh cảm thấy như mình đã sống ngày này nhiều lần, và anh cần phải làm một điều gì đó để phá vỡ sự nhàm chán này.
Lý bỏ qua dự định hàng ngày của mình. Anh không đến bãi rác để tìm kiếm các bộ phận điện tử. Anh đi thẳng đến trạm truyền tin cũ, một nơi mà anh chưa từng ghé thăm.
Đến nơi, Lý bắt đầu lắp ráp một thiết bị. Anh không có sơ đồ, nhưng anh cảm thấy như bàn tay mình đang tự di chuyển. Anh nhớ lại một chuỗi mã phức tạp và một câu nói kỳ lạ: “Hãy nhớ lấy điều này! Hãy tìm tần số của Nguồn Lỗi Gốc!”
Lý không hiểu câu nói đó là gì. Nó không thuộc về anh, nhưng nó lại là một phần của anh. Anh biết rằng anh phải hoàn thành công việc này.
Tiếng Gọi Của Trật Tự
Trong khi đó, tại Tháp Lọc Thời Gian, Đặc Vụ Zero đang nghiên cứu dữ liệu về cuộc đối đầu với Khai trong lần lặp lại trước. Cô ta không thể tin được. Khai đã bị vô hiệu hóa, nhưng một tần số mới lại xuất hiện ở một trạm truyền tin cũ – chính là nơi mà Lý đang làm việc.
Zero biết rằng Khai đã làm điều gì đó không thể tin được. Anh ta đã chuyển giao một phần ký ức của mình cho một người khác. Anh ta đã biến một người bình thường thành một Dị Năng Giả Thời Gian không tự nguyện.
“Đừng để hắn ta hoàn thành,” Zero nói với đội của mình. “Hắn ta đang cố gắng phóng ra một tín hiệu. Chúng ta phải ngăn hắn lại.”
Zero và đội của cô ta di chuyển đến trạm truyền tin cũ. Họ không biết người đàn ông đang làm việc ở đó là ai, nhưng họ biết rằng anh ta là một mối đe dọa.
Khi Zero và đội của cô ta đến nơi, họ thấy Lý đang lúi húi với thiết bị của mình.
“Dừng lại!” Zero hét lên, giọng cô ta bị biến đổi bởi giáp. “Ngươi đang làm gì vậy?”
Lý ngẩng đầu lên. Anh không biết Zero là ai, nhưng anh cảm nhận được một sự nguy hiểm. “Tôi… tôi không biết. Tôi chỉ đang làm theo bản năng của mình.”
“Ngươi đã bị Khai điều khiển,” Zero nói. “Hắn ta đã tiêm nhiễm một phần tri thức của hắn vào ngươi. Ngươi đang giúp hắn phá hoại trật tự.”
Lý bối rối. “Khai? Ai là Khai?”
Quyết Định Của Lý
Lý không biết phải làm gì. Một bên là sự bình yên của ngày Thứ Sáu vĩnh cửu. Một bên là một khát khao khó hiểu về việc thay đổi.
Zero nói: “Hãy từ bỏ. Ngươi sẽ trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Ngươi sẽ không phải gánh chịu gánh nặng ký ức như chúng ta.”
Lý nhìn vào thiết bị mà anh đang chế tạo. Anh nhìn vào đôi bàn tay của mình, những bàn tay đang làm một việc mà anh không hiểu.
Anh không phải là một người hùng. Anh không phải là Khai. Anh chỉ là một người bình thường bị mắc kẹt trong Vùng Lặp.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một điều mà anh chưa từng cảm thấy trước đây: sự bực bội với sự bình thường.
Lý đưa ra một quyết định. Anh không muốn trở lại cuộc sống cũ. Anh muốn tìm hiểu về khát khao khó hiểu này.
“Tôi không biết anh ta là ai,” Lý nói, nhìn thẳng vào mắt Zero. “Nhưng tôi tin anh ta. Và tôi sẽ hoàn thành công việc của mình.”
Zero nhíu mày. Cô ta không nghĩ rằng Lý sẽ chống cự.
“Nếu ngươi không chịu từ bỏ, chúng ta sẽ buộc ngươi phải từ bỏ,” Zero nói.
Đội của cô ta tiến tới, chuẩn bị sử dụng Bộ Phận Triệt Tiêu Thời Gian.
Lý không có vũ khí. Anh không có sức mạnh. Anh chỉ có một thứ duy nhất: thiết bị phát sóng của mình.
Anh kích hoạt thiết bị. Một luồng ánh sáng xanh lam bùng lên.
Nhưng lần này, nó không phải là một tín hiệu. Đó là một lá chắn năng lượng, được tạo ra bởi chính sự cân bằng của các bộ phận bên trong.
Zero và đội của cô ta bị đẩy lùi. Lần đầu tiên, Trật Tự Vĩnh Cửu đã bị đánh bại bởi một người không có bất kỳ ký ức nào, không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào.
Lý nhìn vào thiết bị của mình, kinh ngạc. Anh đã làm được điều đó.
“Ai là Khai?” Lý lẩm bẩm. “Và tại sao anh lại tin tôi?”