vòng xoáy cuộc đời

Chương 21: Cuộc đối đầu giữa Hiếu và Ông trùm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều muộn, ánh nắng vàng nhạt phủ lên khu vườn rộng của biệt thự ông trùm. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc và những chiếc lá khẽ rung. Hiếu đứng ngoài cổng, nhìn Hoa đang đi dọc con đường lát gạch, dáng vẻ như chưa hề hay biết có người đang quan sát cô. Trái tim anh đập dồn dập, vừa hối thúc, vừa lo lắng. Sau bao năm tìm kiếm, giờ đây anh đứng trước em gái mình – nhưng lại không được phép để bà trùm biết thân phận.

Anh bước vào khu vườn, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Hoa giật mình khi thấy bóng dáng lạ xuất hiện trước mặt. “Anh… là ai?” cô hỏi, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh. Hiếu nở một nụ cười yếu ớt, đôi mắt tràn đầy cảm xúc: “Em… Hoa, anh là Hiếu…”

Hoa khựng lại, ánh mắt lóe lên sự bối rối và nghi ngờ. Cô nhớ những mảnh ký ức mơ hồ về người anh trai bé bỏng, những vết bỏng trên tay cha mẹ để lại, những kỷ vật mà anh từng tặng cô trước khi bị chia cắt… nhưng tất cả đều quá mơ hồ. “Hiếu…? Anh thật sự là…?”

Hiếu rút trong túi ra tấm hình cũ, nơi hai anh em đang cười bên nhau bên ngôi nhà cũ đã cháy. “Nhìn này, Hoa. Đây là chúng ta, trước khi mọi chuyện xảy ra. Anh… anh là anh trai em.”

Hoa nhìn tấm hình, trái tim vừa rung động vừa bối rối. Nhưng ngay khi cô định tin, một giọng lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Hoa! Ngươi lại gần người lạ làm gì?” Ông trùm xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh, từng bước tiến đến, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Hoa giật mình lùi lại, tim đập mạnh.

Hiếu đứng chặn trước, ánh mắt kiên định. “Ông không hiểu đâu. Tôi… tôi là anh của cô ấy. Tôi không muốn làm hại ai, chỉ muốn gặp em gái tôi lần cuối.”

Ông trùm cười khẩy, vừa giận dữ vừa hả hê: “Anh của cô ấy? Cô có chắc người này không? Hay là một kẻ xâm nhập, muốn phá vỡ cả gia đình và đế chế của tôi?”

Hoa quay sang nhìn Hiếu, nước mắt lưng tròng. “Anh… có thật là anh không? Làm sao em có thể tin?”

Hiếu không trả lời ngay. Anh bước lại gần, đưa bàn tay có những vết sẹo bỏng lên trước mặt Hoa. “Những vết sẹo này… em còn nhớ không? Là lúc hỏa hoạn đó… anh đã cố cứu em. Chỉ có anh mới biết nơi này…”

Hoa run rẩy, nhìn từng vết sẹo, từng nét trên gương mặt Hiếu. Một phần ký ức bỗng ùa về, tràn ngập nỗi nhớ và đau khổ. Cô muốn lao vào vòng tay anh, nhưng ông trùm đã bước tới, ánh mắt sắc như dao: “Hoa! Không được! Anh này chỉ là một kẻ mưu mô!”

Hiếu lùi một bước, nhìn thẳng vào mắt em gái: “Hoa, anh biết mọi thứ nguy hiểm, nhưng chỉ có em mới là lý do anh sống tới hôm nay. Hãy tin anh, em là em gái của anh.”

Khoảnh khắc ấy, Hoa cảm nhận được tình yêu thương và sự kiên định từ Hiếu, và mặc dù sợ hãi trước ông trùm, cô biết rằng trái tim mình không thể nhầm lẫn. Một nỗi bùng cháy vừa sợ hãi, vừa hy vọng tràn ngập tâm trí cô.

Ông trùm thở hồng hộc, cảm nhận được mối nguy hiểm – Hiếu không còn chỉ là kẻ lang thang tìm em, mà là một đối thủ trực diện. Không gian trong khu vườn như đông cứng lại: Hiếu và Hoa đứng gần nhau, trong khi ông trùm quan sát từng cử chỉ, từng nhịp tim, chuẩn bị cho bước đối đầu trực tiếp sắp tới.

Trong lòng Hiếu, niềm quyết tâm càng lớn: dù ông trùm có uy quyền đến đâu, anh sẽ tìm mọi cách để bảo vệ em gái và giành lại tình thân đã mất. Còn với Hoa, một bước ngoặt trong cuộc đời vừa mở ra – lần đầu tiên cô nhận ra Hiếu chính là anh trai mình, nhưng còn quá nhiều thứ phải đối diện.

Ánh hoàng hôn cuối ngày hắt xuống, nhuộm vàng khuôn mặt Hiếu và Hoa, như báo hiệu một cuộc đối đầu chính thức giữa Hiếu và ông trùm đã đến gần, đồng thời mở ra cánh cửa đầu tiên để hai anh em đoàn tụ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×