Sau cuộc họp, Linh và ông Khải chính thức bị tạm đình chỉ. Tin tức rò rỉ ra ngoài, truyền thông lập tức nổ tung. Orion tạm thời yên ổn, nhiều nhân viên thở phào nhẹ nhõm, còn Vy trở thành biểu tượng phục hồi của công ty.
Nhưng cô hiểu rõ, kẻ thù chưa chịu dừng. Thảo Linh là người cay độc, sẽ không dễ dàng biến mất.
Quả đúng như vậy, chỉ vài ngày sau, một vụ việc chấn động nổ ra. Một lô dữ liệu quan trọng của Orion-X bị xóa sạch khỏi hệ thống chính. Hậu quả nặng nề: tiến độ dự án bị đình trệ, nhiều hợp đồng hợp tác có nguy cơ bị hủy.
Trong phòng kỹ thuật, Hữu Lâm báo cáo, giọng lo lắng:
“Hệ thống bị tấn công từ bên trong. Ai đó có quyền truy cập cao cấp. Tôi nghi ngờ có bàn tay của Linh và ông Khải, họ vẫn còn người bên trong hỗ trợ.”
Vy nắm chặt tay, gương mặt căng thẳng. Cô vừa thắng một trận, giờ lại đối diện hiểm nguy mới.
Trần Duy bước đến, giọng chắc nịch:
“Đừng hoảng. Chúng ta còn bản sao lưu bí mật, nhớ chứ? Nếu không, chúng ta đã mất tất cả.”
Vy gật đầu. Chính sự cẩn trọng của họ trước đây đã cứu lấy dự án. Nhưng chuyện này cho thấy kẻ thù vẫn còn đường dây ngầm.
Trong khi đó, Linh và ông Khải lẩn tránh ở một căn hộ kín đáo. Linh ngồi trên ghế, đôi mắt rực lửa thù hận:
“Con nhỏ đó tưởng có thể hạ gục tao ư? Tao sẽ khiến nó mất tất cả, từng bước một.”
Ông Khải trầm giọng: “Nhưng chúng ta giờ không còn vị trí trong công ty. Muốn tấn công, cần người trong đó giúp.”
Linh nhếch môi: “Đừng lo, vẫn còn vài con cờ trung thành. Chỉ cần tung tin đúng lúc, cộng thêm vài cú đòn công nghệ, Orion sẽ loạn.”
Trong công ty, Vy không chỉ phải gấp rút khôi phục dữ liệu, mà còn phải giữ tinh thần đội ngũ. Cô bước vào phòng nghiên cứu, nhìn những gương mặt lo lắng của kỹ sư. Giọng cô dõng dạc:
“Chúng ta đã đi qua nhiều bão tố. Đây không phải là lần đầu bị tấn công, và cũng không phải lần cuối. Nhưng tôi tin chúng ta sẽ đứng vững, vì chúng ta đang bảo vệ công sức chính mình.”
Những lời ấy như thắp lửa, đội ngũ dần lấy lại tinh thần.
Đêm xuống, Vy ngồi bên cửa sổ văn phòng, ánh đèn thành phố hắt vào. Cô biết mình đã bước sâu vào cuộc chiến không khoan nhượng. Kẻ thù ở trong bóng tối, còn cô buộc phải đứng giữa ánh sáng.
Trần Duy tiến lại, đặt tách cà phê lên bàn:
“Cô có mệt không?”
Vy khẽ cười, ánh mắt xa xăm:
“Có. Nhưng tôi không được phép gục ngã. Tôi phải đi đến cùng.”
Trong ánh nhìn của Duy, cô không chỉ là đồng minh, mà còn là người phụ nữ khiến trái tim anh rung động. Nhưng lúc này, cả hai đều hiểu, tình cảm phải nhường chỗ cho cuộc chiến sinh tử.
Ngoài kia, bầu trời đen đặc, sấm chớp lóe lên. Bóng tối chưa tan, mà thậm chí còn dày đặc hơn bao giờ hết.