vươn lên giữa chốn công sở

Chương 29: Đồng minh trong giông bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi màn đêm buông xuống, trụ sở Orion vẫn sáng rực. Vy ngồi bên cửa sổ, đôi mắt thẫn thờ nhìn những tòa nhà xa xa. Áp lực đè nặng trên vai, nhưng cô không cho phép mình gục ngã.

Duy bước vào, trên tay cầm hai ly cà phê nóng. Anh đặt một ly trước mặt cô, giọng nhẹ nhàng:
“Em đã gồng gánh quá nhiều. Đừng quên, bên em còn có anh.”

Vy khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chất chứa cả sự mệt mỏi lẫn lòng biết ơn:
“Nếu không có anh, chắc em đã không trụ nổi đến giờ. Nhưng anh biết không, đôi khi em thấy mình giống như đang đứng một mình giữa bão tố. Cứ mỗi lần nghĩ đã thoát, thì sóng gió lại ập đến.”

Duy ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt kiên định:
“Đúng, em đang ở giữa bão tố. Nhưng khác biệt ở chỗ, em không còn đơn độc. Anh sẽ đi cùng em, bất kể phía trước là gì.”

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách vô hình giữa hai người dường như tan biến. Vy chợt nhận ra, trong cuộc chiến này, tình yêu không phải là yếu điểm, mà là sức mạnh duy nhất giúp cô đứng vững.

Điện thoại Vy bất ngờ reo lên. Đầu dây bên kia là luật sư của Orion, giọng khẩn trương:
“Chúng tôi vừa phát hiện một nhóm cổ đông đã đồng loạt chuyển nhượng cổ phần. Nếu không xử lý ngay, Orion có thể mất quyền kiểm soát.”

Tin tức này như nhát dao giáng xuống. Vy nắm chặt điện thoại, tim đập dồn dập. Đây rõ ràng là đòn phản công mà Khải đã tính toán từ trước.

Duy đặt tay lên vai cô, giọng chắc nịch:
“Đừng để hắn dẫn dắt ván cờ. Chúng ta phải đi trước một bước. Anh sẽ liên hệ một số nhà đầu tư quốc tế, họ từng nợ anh vài ân tình. Nếu thuyết phục được họ, chúng ta có thể giữ vững quyền kiểm soát.”

Vy nhìn anh, trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa xúc động.
“Anh… luôn chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống sao?”

Duy khẽ mỉm cười:
“Không phải chuẩn bị cho mọi tình huống, mà là chuẩn bị cho em. Vì anh biết, cuộc chiến này không đơn giản. Và anh không bao giờ muốn em phải gánh nó một mình.”

Trái tim Vy run lên trong lồng ngực. Giữa muôn trùng khó khăn, cô thấy mình có một điểm tựa vững chắc – một bờ vai không bao giờ bỏ rơi cô, bất kể giông bão ngoài kia dữ dội đến đâu.

Cô khẽ nói, giọng như lời thì thầm nhưng chứa đựng tất cả sự tin tưởng:
“Vậy thì, chúng ta cùng nhau chiến đấu.”

Ngoài kia, bầu trời đêm sấm chớp dồn dập, báo hiệu một cơn bão lớn đang kéo đến. Nhưng trong căn phòng nhỏ, hai con người ngồi cạnh nhau, ánh mắt hướng cùng một phương. Dù bão tố có lớn đến đâu, họ đã quyết định sẽ đối mặt – không chỉ với tư cách đồng nghiệp, mà còn là những người đồng hành trong cả trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×