vượt ánh đèn

Chương 2: Lần hợp tác bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính rộng của phòng họp, tạo thành những dải sáng vàng nhạt trên mặt bàn bóng loáng. Lạc Tinh Vy đặt ba lô xuống, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần cho buổi làm việc đầu tiên cùng Hàn Dạ Minh. Cô bước vào phòng, thấy nam chính đã ngồi sẵn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung vào màn hình laptop. Không khí yên lặng, chỉ nghe tiếng gõ bàn phím đều đều.

“Xin chào,” Tinh Vy nói, cố gắng giữ giọng tự nhiên.

Hàn Dạ Minh chỉ liếc qua, gật nhẹ, rồi tiếp tục nhìn màn hình. Cô cảm thấy chút bối rối, nhưng tự nhủ: “Anh ấy có vẻ nghiêm túc với công việc, mình phải chứng minh năng lực.”

Buổi họp bắt đầu. Chủ đề hôm nay là lên ý tưởng cho MV ca nhạc mới sắp ra mắt. Đạo diễn và nhà sản xuất phụ trách dự án đã chuẩn bị một bản phác thảo sơ bộ, nhưng tất cả đều biết Hàn Dạ Minh là người khó tính, không dễ chấp nhận những ý tưởng nửa vời.

Tinh Vy mở laptop, trình bày những ý tưởng cô đã nghiên cứu: từ concept hình ảnh, trang phục, cho đến từng cảnh quay cụ thể. Cô nói năng lưu loát, giọng điệu tự tin, ánh mắt luôn hướng về nam chính để nhìn phản ứng.

Hàn Dạ Minh ngồi im, không nói gì, chỉ lắng nghe. Nhưng từng ánh mắt anh quét qua, từng cái nhíu mày, đều khiến cô cảm nhận áp lực.

“Cảnh đầu tiên, cô muốn lấy cảm xúc từ đâu?” anh hỏi, giọng điệu điềm tĩnh nhưng sắc bén.

Tinh Vy hơi ngập ngừng, nhưng vẫn trả lời:

“Cảnh mở đầu nên tạo cảm giác tươi mới, gần gũi với cuộc sống thường ngày, nhưng vẫn phải thể hiện được cá tính của nhân vật.”

Hàn Dạ Minh nhíu mày: “Tôi thấy hơi nhàm. Nếu muốn nổi bật, cô phải tìm một chi tiết gây bất ngờ, khiến khán giả nhớ ngay từ giây đầu tiên.”

Tinh Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh không hẳn là phê bình vô lý, nhưng cách anh nói khiến cô vừa áp lực vừa tò mò: “Anh ấy… muốn tôi nghĩ ra điều gì đó độc đáo hơn, sáng tạo hơn.”

Cô nhanh chóng điều chỉnh ý tưởng, đưa ra một vài lựa chọn mới, kết hợp phong cách trẻ trung nhưng pha chút hơi hướng nghệ thuật. Hàn Dạ Minh nhìn qua, vẫn im lặng. Cô cảm nhận ánh mắt anh không chỉ đánh giá năng lực, mà còn như thử thách sự kiên nhẫn và khả năng sáng tạo của cô.

“Cô có thể làm được,” anh cuối cùng mới nói, giọng vẫn lạnh, nhưng ánh mắt có phần mềm mại hơn chút ít.

Tinh Vy mỉm cười thầm, cảm thấy một luồng hưng phấn lạ lùng lan tỏa trong lòng. Cô biết lần hợp tác này sẽ không dễ dàng, nhưng cũng chính là cơ hội để chứng minh bản thân.

Buổi họp kéo dài cả buổi sáng, các ý tưởng được thảo luận liên tục. Mỗi khi Tinh Vy đưa ra một chi tiết, Hàn Dạ Minh lại đưa ra phản hồi sắc sảo, đôi lúc khiến cô cảm thấy muốn nản lòng. Chẳng hạn, khi cô đề xuất cảnh quay ở một con phố cổ, anh lắc đầu:

“Cảnh này quá quen thuộc, tôi muốn khán giả phải bất ngờ.”

Tinh Vy lập tức trả lời:

“Nhưng con phố cổ này có ánh sáng tự nhiên, không cần nhiều kỹ xảo, tiết kiệm chi phí và vẫn đẹp.”

Hàn Dạ Minh nhíu mày, giọng lạnh:

“Tiết kiệm chi phí không phải là lý do để đánh đổi sáng tạo. Nếu muốn đứng đầu, phải khác biệt, phải gây ấn tượng.”

Tinh Vy cảm thấy hơi bực bội, nhưng vẫn cố nhịn: “Anh ấy thật sự khó tính quá… nhưng mình phải học cách hợp tác.”

Buổi trưa, khi mọi người ra ngoài ăn nhẹ, Hàn Dạ Minh bất ngờ nhắn tin mời Tinh Vy ăn cùng. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đồng ý. Trong quán cà phê nhỏ gần công ty, Hàn Dạ Minh gọi món một cách đơn giản, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa kính, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tinh Vy không giấu được sự tò mò:

“Anh có vẻ suy nghĩ nhiều về dự án quá nhỉ?”

Anh quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

“Dự án này quan trọng. Nếu không hoàn hảo, sẽ ảnh hưởng danh tiếng của mọi người. Cô cũng nên hiểu điều đó.”

Tinh Vy gật đầu:

“Vâng, tôi hiểu. Nhưng tôi cũng có những ý tưởng riêng, tôi tin rằng chúng có thể bổ sung cho dự án.”

Hàn Dạ Minh nhíu mày, ánh mắt như nhìn thấu tâm lý cô:

“Tôi không cần cô chứng minh năng lực, nhưng tôi cần cô chứng minh cô đủ kiên nhẫn để hợp tác với tôi.”

Tinh Vy đỏ mặt một chút, vừa bực vừa bị cuốn hút. “Anh ấy… thật sự làm người khác vừa sợ vừa tò mò như thế này.”

Khi trở lại công ty, họ bắt đầu thử nghiệm ý tưởng trên set mini được dựng trong phòng họp. Các đạo cụ, ánh sáng và máy quay đều được chuẩn bị sẵn. Tinh Vy là người đầu tiên chỉnh sửa góc quay và ánh sáng. Cô tự tin thao tác, nhưng Hàn Dạ Minh liên tục đưa ra nhận xét:

“Cô xoay sang trái nữa, ánh sáng chưa đủ ấm, phông nền chưa cân đối…”

Tinh Vy hít sâu, sửa ngay, cảm giác tim đập mạnh, nhưng đồng thời cô cảm nhận được sự hứng thú: thử thách này khiến cô thấy mình sống động hơn bao giờ hết. Một cảnh quay thử nghiệm, Tinh Vy vô tình làm rơi một đạo cụ nhỏ. Anh nhướng mày, bước đến nhặt lên, không nói gì, chỉ đưa lại cho cô với ánh mắt hơi nghiêm nghị. Cô cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập nhanh: “Sao anh ấy lại khiến mình vừa sợ vừa tò mò như thế này?”

Cả buổi chiều, họ cùng nhau thử nhiều góc quay, nhiều ý tưởng. Dù liên tục xung đột, cả hai dần nhận ra sự ăn ý: cô sáng tạo, anh khắt khe nhưng công bằng. Chemistry giữa họ trở nên rõ rệt, nhưng vẫn còn giữ khoảng cách lạnh lùng đặc trưng.

Cuối ngày, khi mọi người rời khỏi phòng họp, Tinh Vy ngồi lại, ghi chú lại từng phản hồi, từng chi tiết chỉnh sửa. Cô cảm thấy mệt nhưng hứng khởi, nhận ra bản thân đang học hỏi rất nhiều. Hàn Dạ Minh đứng lại bên cửa, ánh mắt nhìn cô chăm chú một lúc, rồi quay bước ra ngoài. Cô lặng nhìn bóng lưng anh, tự nhủ: “Anh ấy thật khó gần, nhưng mình sẽ không bỏ cuộc. Dự án này sẽ là bước ngoặt của mình… và có lẽ, anh ấy cũng sẽ phải công nhận mình.”

Và như vậy, lần hợp tác đầu tiên giữa hai con người tưởng chừng đối lập đã bắt đầu, mở ra một hành trình vừa thử thách vừa ngọt ngào, đầy drama và chemistry, để dẫn dắt độc giả vào những chương tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×