Sáng sớm hôm sau, Lạc Tinh Vy đến văn phòng với cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Sau vụ scandal nhỏ hôm qua, cô nhận ra rằng dự án này không chỉ là thử thách nghề nghiệp, mà còn là bài học về cách giữ bình tĩnh trước dư luận. Chiếc ba lô nặng trên vai như nhắc nhở cô về trách nhiệm của mình.
Tinh Vy bước vào phòng họp, nơi Hàn Dạ Minh đã có mặt từ sớm. Anh đứng cạnh bàn, tay cầm tờ lịch trình, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng hôm nay có vẻ tập trung hơn, khiến cô không khỏi cảm thấy áp lực.
“Chuẩn bị chưa?” anh hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén.
Tinh Vy gật đầu: “Vâng, tôi đã chuẩn bị tất cả các chỉnh sửa từ hôm qua.”
Hàn Dạ Minh nhìn qua, ánh mắt chạm vào từng tờ giấy, từng bản thảo trên bàn. Anh gật nhẹ, như để xác nhận rằng cô thực sự nghiêm túc. Không khí giữa họ căng thẳng, nhưng Tinh Vy lại cảm thấy một sự hưng phấn khó tả: những áp lực này khiến cô tràn đầy năng lượng, muốn chứng minh bản thân.
Buổi sáng trôi qua trong không khí làm việc nghiêm túc. Tinh Vy và Hàn Dạ Minh cùng thử nghiệm các góc quay, chỉnh sửa ánh sáng và đạo cụ. Mỗi lần cô đề xuất một ý tưởng, anh đều đưa ra phản hồi sắc sảo. Lúc đầu, Tinh Vy cảm thấy hơi bực bội, nhưng dần nhận ra rằng mọi nhận xét của anh đều hướng đến sự hoàn hảo.
Khi thử nghiệm một cảnh quay ngoài trời, Tinh Vy đề xuất thay đổi ánh sáng nhân tạo để tạo cảm giác mềm mại hơn. Hàn Dạ Minh nhíu mày: “Cô muốn nó mềm mại, nhưng tôi cần khán giả cảm nhận được sự mạnh mẽ của nhân vật. Cân bằng hai yếu tố này mới là điểm mấu chốt.”
Tinh Vy hơi giật mình, nhưng nhanh chóng đáp: “Vậy tôi sẽ thử kết hợp cả hai, tạo hiệu ứng ánh sáng xen lẫn bóng tự nhiên và ánh sáng nhân tạo.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dường như vừa nghiêm khắc vừa tò mò, như muốn xem cô có đủ kiên nhẫn và sáng tạo để thực hiện đúng yêu cầu. Cô hít sâu, trái tim đập dồn dập, cảm giác vừa áp lực vừa hưng phấn.
Buổi trưa, trong lúc nghỉ giải lao, Tinh Vy cầm cốc cà phê đi ra hành lang. Ánh nắng chiếu lên tóc cô, làm nổi bật từng sợi mượt mà. Hàn Dạ Minh xuất hiện phía sau, giọng điềm tĩnh: “Cô có biết việc hôm nay quan trọng thế nào không?”
Tinh Vy quay lại, hơi bất ngờ: “Vâng… tôi biết. Nhưng tôi tin rằng chúng ta có thể làm tốt.”
Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt mềm hơn chút ít: “Tin tưởng là một chuyện, thực hiện là chuyện khác. Đừng để những sai sót nhỏ làm hỏng tổng thể.”
Cô mỉm cười thầm, cảm thấy tim mình rung lên: “Anh ấy lạnh lùng, nhưng thật ra rất quan tâm đến kết quả và cả mình nữa…”
Buổi chiều, họ trở lại set quay, nơi các máy quay, ánh sáng và đạo cụ đã được chuẩn bị sẵn. Một tình huống bất ngờ xảy ra: một đạo cụ nặng bất ngờ rơi từ giá cao, và Tinh Vy không kịp tránh. Hàn Dạ Minh lao tới, đỡ cô kịp lúc. Cô cảm nhận trái tim mình đập nhanh, vừa sợ vừa hưng phấn: “Anh ấy… thật sự đáng tin khi cần.”
Khi họ cùng nhau chỉnh sửa cảnh quay tiếp theo, Tinh Vy cảm nhận sự ăn ý dần hình thành. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ, dù nhỏ, đều tạo ra một mối liên kết đặc biệt. Anh chỉ ra những điểm cô chưa tinh chỉnh, cô sửa ngay, nhưng trong lòng cảm thấy thích thú: được làm việc với một người vừa khó tính vừa tài năng như Hàn Dạ Minh là một trải nghiệm vừa căng thẳng vừa thú vị.
Một cảnh quay khác đòi hỏi Tinh Vy đứng gần nam chính, tạo sự tương tác tự nhiên giữa nhân vật. Khi ánh sáng chiếu lên, cô cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn, ánh mắt anh nhìn cô một cách sắc sảo nhưng cũng đầy quan sát. Khoảnh khắc ấy khiến cô hơi bối rối, nhưng lại thấy ngọt ngào lạ thường.
Họ cùng nhau thử đi thử lại nhiều lần, mỗi lần Hàn Dạ Minh đưa ra một chỉnh sửa nhỏ, Tinh Vy đều nhận ra cách anh quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết. Cô cảm thấy vừa ngưỡng mộ vừa muốn chứng minh bản thân xứng đáng với sự chú ý đó.
Khi buổi làm việc gần kết thúc, Hàn Dạ Minh bất ngờ đưa ra một thử thách: “Cô thử làm một phiên bản khác của cảnh này, nhưng thêm chi tiết nhỏ để tạo hiệu ứng bất ngờ. Tôi muốn xem cô sáng tạo như thế nào.”
Tinh Vy gật đầu, mắt sáng lên. Cô biết đây là cơ hội để chứng minh năng lực. Trong khi chỉnh sửa, cô nhận thấy mình và Hàn Dạ Minh dần hình thành một nhịp làm việc ăn ý, dù vẫn có những xung đột nho nhỏ. Mỗi khi anh đưa ra nhận xét sắc bén, cô vừa cảm thấy áp lực vừa hứng thú.
Buổi chiều kết thúc, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng cả căn phòng. Tinh Vy ngồi lại, ghi chú từng chi tiết, từng phản hồi. Cô mệt nhưng hạnh phúc, nhận ra rằng làm việc cùng Hàn Dạ Minh không chỉ là thử thách mà còn là động lực để cô tiến bộ.
Khi bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn bóng lưng nam chính đang đi trước. Một cảm giác vừa e dè vừa tò mò lan tỏa trong lòng cô: “Anh ấy khó gần, nhưng thật sự khiến người khác muốn chứng minh bản thân và tiến gần hơn. Mối quan hệ này sẽ còn dài và đầy thú vị.”
Và thế là, một ngày làm việc đầy thử thách kết thúc, mở ra những cơ hội mới, những xung đột tiếp theo, và những khoảnh khắc ngọt ngào dần nảy nở giữa hai con người tưởng chừng đối lập nhưng lại không thể rời mắt khỏi nhau.