vượt ánh đèn

Chương 9: Giữa áp lực và gần gũi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Tinh Vy bước vào công ty với cảm giác vừa hồi hộp vừa sẵn sàng. Sau lần ngọt ngào trên ban công hôm qua, cô nhận ra rằng Hàn Dạ Minh không chỉ là người đồng nghiệp nghiêm túc mà còn là chỗ dựa vô hình khiến cô tin tưởng. Nhưng hôm nay, một áp lực mới đang chờ đợi cô: sự xuất hiện của fan cuồng ác ý và những đối thủ nghề nghiệp vẫn âm thầm theo dõi từng bước đi của cô.

Tinh Vy đến phòng họp, thấy Hàn Dạ Minh đã có mặt từ sớm. Anh đứng cạnh bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tế hơn thường lệ, dường như quan sát tất cả các chi tiết từ nhỏ nhất. Không khí nghiêm túc vẫn hiện hữu, nhưng Tinh Vy nhận thấy một sự chú ý đặc biệt dành cho mình, khiến tim cô đập nhanh.

“Chuẩn bị chưa?” Hàn Dạ Minh hỏi, giọng điềm tĩnh.

Tinh Vy gật đầu, mỉm cười: “Vâng, tôi đã chuẩn bị tất cả.”

Anh lướt qua các bản thảo, ánh mắt dừng lại trên những chi tiết cô vừa chỉnh sửa. Anh gật nhẹ, như xác nhận sự nỗ lực của cô. Cô cảm nhận nhịp tim mình đập mạnh, nhưng lần này là sự hứng khởi: những áp lực không còn đáng sợ mà trở thành động lực.

Buổi sáng, họ bắt đầu quay cảnh ngoài trời. Ánh nắng chiếu rọi lên từng chi tiết của set, tạo nên một bầu không khí vừa chuyên nghiệp vừa sống động. Một cảnh đặc biệt yêu cầu Tinh Vy và Hàn Dạ Minh đứng gần nhau, tạo sự tương tác tự nhiên. Cô cảm nhận nhịp tim mình dồn dập, ánh mắt anh chăm chú quan sát từng chuyển động. Khoảnh khắc ấy khiến cô vừa bối rối vừa hạnh phúc: “Anh ấy… thật sự chú ý đến mình.”

Trong lúc quay, một fan cuồng livestream cảnh hậu trường, đưa ra những bình luận ác ý về mối quan hệ giữa Tinh Vy và Hàn Dạ Minh. Cô cảm thấy tim nhói lên, vừa tức vừa sợ: “Mình chỉ làm việc nghiêm túc thôi mà…”

Hàn Dạ Minh đứng cạnh, ánh mắt sắc như dao. Anh nghiêm nghị:

“Công việc là công việc. Không ai được phép gây rối trong quá trình sáng tạo.”

Fan cuồng lập tức im lặng, nhưng một làn sóng bình luận ác ý vẫn lan truyền trên mạng. Tinh Vy cảm thấy áp lực, nhưng ánh mắt anh nhìn cô, vừa nghiêm nghị vừa bảo vệ, khiến cô trái tim vừa rung động vừa ấm áp: “Anh ấy… luôn ở đó khi mình cần.”

Buổi trưa, họ ra khu vực cà phê nghỉ giải lao. Hàn Dạ Minh bất ngờ đưa cô cốc nước, giọng điềm tĩnh:

“Cô làm tốt hôm nay. Cách cô xử lý fan và áp lực… tôi đánh giá cao.”

Tinh Vy đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui: “Anh ấy khen mình mà vẫn lạnh lùng… thật thú vị.”

Buổi chiều, họ tiếp tục quay những cảnh phức tạp hơn. Một tình huống bất ngờ xảy ra: đạo cụ nặng rơi gần Tinh Vy. Hàn Dạ Minh lao tới đỡ cô kịp lúc. Cô nhìn anh, tim đập dồn dập, vừa sợ vừa hạnh phúc: “Anh ấy… thật sự đáng tin khi cần.”

Sau sự cố, họ cùng nhau chỉnh sửa cảnh quay. Không ai nói nhiều lời, nhưng bầu không khí đã thay đổi: sự lạnh lùng của Hàn Dạ Minh giờ mềm mại hơn, còn Tinh Vy cảm thấy gắn kết hơn với anh. Chemistry giữa họ càng lúc càng rõ rệt, những ánh mắt, cử chỉ nhỏ đều khiến trái tim cô xao xuyến.

Khi buổi quay kết thúc, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng. Tinh Vy ngồi lại ghi chép từng chi tiết, từng phản hồi, từng khoảnh khắc mà cô cảm nhận được sự quan tâm lặng lẽ của Hàn Dạ Minh. Cô cảm thấy mệt nhưng hạnh phúc, nhận ra rằng mối quan hệ giữa họ đang dần trở nên gắn kết hơn.

Trước khi ra về, Hàn Dạ Minh bất ngờ gọi cô lại:

“Đi cùng tôi một lát.”

Tinh Vy hơi bất ngờ, nhưng đồng ý. Anh dẫn cô ra ban công, nơi ánh nắng hoàng hôn chiếu lên, gió nhẹ thổi qua tóc cô. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn hai người đứng cạnh nhau.

Anh nhìn cô, giọng điềm tĩnh nhưng mềm mại hơn:

“Cô đã nỗ lực rất nhiều. Những áp lực từ fan và đối thủ… cô đều vượt qua. Tôi muốn cô biết rằng tôi đánh giá cao cô, không chỉ vì năng lực mà còn vì cách cô đối mặt với thử thách.”

Tinh Vy đỏ mặt, trái tim đập mạnh, cảm giác ngọt ngào lan tỏa: “Anh ấy… thật sự quan tâm theo cách riêng.”

Hàn Dạ Minh tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Đôi khi, sự tin tưởng không cần lời nói. Chỉ cần hành động, và tôi sẽ ở đây khi cô cần.”

Tinh Vy không nói gì, chỉ cảm nhận nhịp tim mình dồn dập. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng những áp lực, những hiểu lầm và những thử thách đã biến thành sợi dây vô hình kết nối họ lại gần nhau hơn.

Gió nhẹ thổi qua, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khuôn mặt hai người. Hàn Dạ Minh khẽ chạm vào vai cô, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy bảo vệ. Tinh Vy cảm nhận luồng điện chạy qua người, tim vừa rung động vừa hạnh phúc: “Đây là lần ngọt ngào đầu tiên… nhưng cũng đủ để khiến mình nhớ mãi.”

Cả hai đứng lặng yên, chỉ cảm nhận sự hiện diện của nhau, không cần lời nói. Chemistry ngầm giữa họ đã trở nên rõ ràng, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để tạo sức hút. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ của họ sẽ tiến triển mạnh mẽ hơn, đầy những xung đột, thử thách và cả những khoảnh khắc ngọt ngào tiếp theo.

Khi mặt trời lặn, ánh sáng cuối cùng chiếu qua tòa nhà, họ rời ban công, trở lại thực tại công việc. Nhưng trong lòng Tinh Vy, một cảm giác ấm áp và ngọt ngào vẫn còn vẹn nguyên, như nhắc nhở cô rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước, cô và Hàn Dạ Minh đã bắt đầu xây dựng một kết nối đặc biệt – vừa ngọt ngào vừa khó quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×