Cao Dung có thể cảm nhận được sự nóng bỏng từ hơi thở đối phương, cơ thể cậu khẽ run, bàn tay đang ôm bên eo cậu cũng vuốt ve nồng cháy.
Cao Dung hé mắt, nghiêng đầu đi, đôi môi tách rời, trên gương mặt trắng nõn kia cũng giăng đầy mây đỏ.
“Dung Dung?” Đôi mắt Phùng Tầm Kha mê man còn ngập trong tình ái, giọng nói cũng có chút khàn khàn. Hắn đưa tay мơи тяớи mặt Cao Dung, cọ trán mình vào trán cậu. “Dung Dung, chúng ta ở bên nhau, được không?”
Da mặt Cao Dung càng lúc càng nóng, nửa câu không nói thành lời. Rõ ràng chỉ cần đáp ‘không’ là ổn, nhưng cậu chỉ cụp mắt, tránh né đôi mắt xanh mang theo hơi nước.
Phùng Tầm Kha hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn một cái lên đôi môi người thương, thì thào nói: “Dung Dung, ở cạnh mình, mình yêu cậu, mình yêu cậu…” Chất giọng mềm mại nỉ non khiến tim Cao Dung muốn nhảy lên tới cổ.
Cùng hắn bên nhau, là ý gì? Như là cặp đôi yêu nhau, không phải bạn? Có thể ôm nhau, hôn môi, có thể thủy chung và bảo vệ, Phùng Tầm Kha muốn như thế sao? Muốn cùng mình như thế sao?
Cao Dung thấy rất loạn, giọng cậu cũng run rẩy hơn: “Phùng Tầm Kha, mình…” Vốn là cự tuyệt, nhưng khi nhìn đôi mắt cong cong tràn ngập ý cười, đầu óc cậu đột nhiên trống rỗng. Rồi cậu vô thức gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Câu nói kia khiến Phùng Tầm Kha có hơi sửng sốt, dường như không thể tin nổi. Đôi mắt hắn trở nên thẳm sâu, lặng lẽ nhìn Cao Dung giây lát. “Dung Dung, đồng ý đúng không?”
Không đợi Cao Dung trả lời, Phùng Tầm Kha đã vươn tay ôm siết Cao Dung vào trong иgự¢. “Không cho đổi ý, nếu đổi ý cũng vô dụng, mình nghe thấy rồi, hiện tại chúng mình đã ở bên nhau.”
Mang theo vui mừng và kích động nên hắn ôm Cao Dung rất chặt, rất lớn, thậm chí khiến Cao Dung cảm thấy thật đau. Nhưng Cao Dung không đẩy hắn ra, chỉ đem mặt vùi vào vai hắn, chính cậu cũng thừa biết đây là một quyết định điên cuồng.
Vì sao lại đồng ý?
Mà tương lai sẽ ra sao? Cậu không muốn suy nghĩ, cậu chỉ biết rằng từ khi còn bé xíu, cậu đã không cự tuyệt nổi Phùng Tầm Kha…
—
Sau khi đồng ý cùng Phùng Tầm Kha ở bên nhau, hai người giống như rơi vào tuần trăng mật. Đặc biệt là Phùng Tầm Kha luôn tận dụng mọi thời cơ để sờ một chút, hôn một chút với Cao Dung.
Bấy giờ Cao Dung sẽ lo lắng bị người khác phát hiện, sẽ giận dỗi không thèm quan tâm hắn, khi đó Phùng Tầm Kha sẽ lập tức tỏ ra đáng thương lẽo đẽo theo sau, cầu hòa gọi: “Dung Dung, Dung Dung…”
Cao Dung quay lưng về phía hắn, cảm thấy buồn cười. Một Phùng Tầm Kha hay mè nheo, làm nũng thật sự quá đáng yêu.
Không chỉ thế, giờ Toán Phùng Tầm Kha một tay chống cằm, cũng không thèm nghe giảng, cứ ngốc nghếch nhìn chằm chặp Cao Dung. Cậu bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, đang định bảo đừng nhìn nữa thì ‘cộp’ một tiếng, phấn trắng bay thẳng vào trán Phùng Tầm Kha.
Cô dạy Toán nổi danh với chiêu ‘Nhất dương chỉ’, có sở thích dùng phấn ném người, hơn nữa bách phát bách trúng. “Phùng Tầm Kha, trò ngồi nhìn mãi trò Cao Dung làm chi? Mặt trò ấy nở hoa chắc? Lên đây giải bài!”
Phùng Tầm Kha vừa rồi không nghe giảng, lúc này cũng hơi thộn ra. Nhưng nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh này đã luống cuống, tuy nhiên tố chất tâm lý của hắn rất tốt, hắn vô cùng thản nhiên đi lên bục giảng, chỉ mỗi Cao Dung thừa biết hắn chẳng có chữ nào trong đầu.
Cao Dung hơi sốt ruột, bởi vì cô dạy Toán còn có thói quen gọi người lên bảng giải đề, mà bọn học sinh cấp ba giải đề không được cũng cảm thấy ảnh hưởng tới vấn đề sĩ diện, có thể dùng bốn chữ hình dung: ‘vô cùng nhục nhã’. Vì thế mỗi lần cô giáo muốn tìm ‘vật hi sinh’ thì các bạn đồng loạt cúi đầu siêu thấp, hận không thể đào một cái hố rồi cắm đầu xuống luôn.
Bọn học sinh thấy Phùng Tầm Kha lên bảng thì vừa bàn tán, vừa len lén cười.
Phùng Tầm Kha mặt không đổi sắc cầm lấy một viên phấn, nghiêm túc nhìn mấy công thức cô giáo viết trên bảng đen, sau đó bắt đầu làm bài, chỉ chốc sau đã hoàn thành bài giải.
Cô dạy Toán đứng một bên gật gù: “Tuy rằng không đúng quá trình nhưng kết quả thì đúng.”
Cao Dung ngồi dưới cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng không ngờ Phùng Tầm Kha chỉ nhìn mấy công thức thôi mà đã tìm ra đáp án; nhưng lúc cậu kèm hắn học thì hắn lại không biết làm luôn…
Phùng Tầm Kha trở lại chỗ ngồi, nhìn Cao Dung chớp mắt. Cao Dung cảm thấy trên tay lan tỏa sự ấm áp, Phùng Tầm Kha vòng một tay xuống gầm bàn, nắm chặt tay Cao Dung, khẽ hỏi: “Chồng em vừa rồi không mất mặt đi?”
Cao Dung nghe hắn nói vậy vừa tức vừa buồn cười, cô dạy Toán lại quắc mắt nhìn về phí bên đây, Cao Dung sợ tới mức muốn nhanh chóng rút tay về nhưng Phùng Tầm Kha đã nắm thật chặt. Hắn nghiêm túc nhìn bảng đen, bộ dáng như một học sinh hiếu học.
Cao Dung hết cách đành tựa người vào hắn. Mặc dù có chút hồi hộp nhưng cũng đưa một tay khác che lại khóe môi, giấu đi nụ cười tủm tỉm.
Thì ra ở cạnh Phùng Tầm Kha thật sự rất vui…
Giờ ra chơi, Phùng Tầm Kha kéo Cao Dung ra ngoài. Ở một bờ tường không có ai, Phùng Tầm Kha liền ôm chầm Cao Dung, đầu liên tục cọ cọ trên cổ cậu. Tóc gợn vàng khiến cậu thấy ngưa ngứa, hắn chợt bảo: “Không muốn học nữa, muốn ôm Dung Dung.”
Cao Dung vuốt tóc Phùng Tầm Kha: “Ngứa quá, mau đứng lên, mau vào học.”
“Hôn anh một cái.” Phùng Tầm Kha ngẩng đầu kề sát mặt Cao Dung. “Hôn anh rồi anh sẽ tránh ra.”
Cao Dung đưa tay véo má Phùng Tầm Kha. Tuy không véo mạnh nhưng cũng làm mặt hắn ửng hồng, bởi lẽ làn da kia quá trắng. Một gương mặt đẹp đột nhiên có hai vệt hồng hồng, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương; vì vậy Cao Dung nhất thời mềm lòng, hé môi áp lên môi Phùng Tầm Kha.
“Hôn cái nữa.” Phùng Tầm Kha được đằng chân lân đằng đầu.
Cao Dung quay đi: “Không hôn, muốn vào học.”
“A… Hôn một cái, chỉ một cái thôi, chúng ta sẽ đi học.” Phùng Tầm Kha cọ đầu trên vai Cao Dung, chớp chớp đôi mắt to màu xanh, vô lại làm nũng.
Cao Dung hết cách, chọt chọt mặt Phùng Tầm Kha rồi hôn chụt lên, sau đó vội vàng đẩy hắn ra, bỏ chạy. Cậu thừa biết nếu mình đứng đây, Phùng Tầm Kha chắc chắn sẽ yêu cầu ‘hôn thêm một cái.’
Nhìn bóng lưng Cao Dung xa dần, Phùng Tầm Kha xoa môi, mắt xanh ý cười tràn ngập. Cho đến khi bóng dáng Cao Dung mất hút, hắn mới quay người đi. Vừa rồi nụ cười rạng rỡ bỗng thay thế bằng nét mặt lạnh lùng, hắn nhìn về hướng nữ sinh đang nấp sau gốc cây: “Bạn Trần Nguyệt, xem đủ chứ?”
Sắc mặt nhỏ trắng bệch: “Hai cậu…”
Phùng Tầm Kha gật đầu, chậm rãi đi tới Trần Nguyệt. Đôi mắt xanh ngày càng trầm xuống, Trần Nguyệt bị ánh nhìn đẹp đẽ mang theo sự đáng sợ đóng đinh tại chỗ. Còn một bước tới gần, Phùng Tầm Kha chợt khom lưng, thì thào nói: “Cậu sẽ không nói ai biết đâu? Đừng tổn thương Dung Dung đấy.” Rồi hắn đứng thẳng. “Nếu không, vì Dung Dung chuyện gì tôi cũng dám làm.”
Không biết vì sao rõ ràng nhược điểm của Phùng Tầm Kha bị Trần Nguyệt nắm trong tay nhưng Trần Nguyệt dường như bị hắn tóm lấy nhược điểm, gắt gao uy ђเếק khiến nhỏ phải ngơ ngác gật đầu.
Phùng Tầm Kha cười lạnh, lách người sang một bên: “Vào học thôi bạn Trần Nguyệt.” Sau đó liền tránh ra.