Ngày hôm đó, trụ sở Tập đoàn Thịnh Phát, vốn nổi tiếng với vẻ sang trọng và sự lạnh lùng, bỗng trở nên xôn xao hơn mọi ngày. Thay vì những bộ vest lịch lãm, những chiếc xe sang trọng quen thuộc, giờ đây xuất hiện những gương mặt khắc khổ, những bộ quần áo giản dị của người dân Xóm Lạc Xoong. Họ đi thành một đoàn, ai nấy đều mang vẻ căng thẳng, lo âu nhưng cũng đầy kiên định.
Bà Sáu "Nổ" đi đầu, mái tóc bạc được búi gọn gàng, bộ đồ bà ba cũ kỹ nhưng toát lên vẻ trang trọng lạ thường. Kế bên bà là Nam, cậu sinh viên IT với cặp kính cận dày cộp, tay cầm một tập hồ sơ mà cậu đã thức trắng đêm để chuẩn bị. Phía sau là chú Bảy "khó ở" với bộ mặt vẫn cau có nhưng ánh mắt thì đầy lửa, và chị Tư bán chè, tay run run bấu chặt vào tà áo bà ba của bà Sáu. Còn lại là đông đảo bà con Xóm Lạc Xoong, ai cũng muốn có mặt để ủng hộ những người đại diện cho mình.
Khi họ bước vào phòng họp lớn của tập đoàn, một không khí ngột ngạt bao trùm. Căn phòng rộng rãi, sang trọng với bàn ghế gỗ bóng loáng, điều hòa mát lạnh, khác hẳn với sự ấm cúng, chật chội quen thuộc của Xóm Lạc Xoong. Đối diện họ là ban lãnh đạo Tập đoàn Thịnh Phát, ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn dài, ai nấy đều tỏ vẻ lạnh lùng, tự tin. Ông Giám đốc tập đoàn, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bảnh bao, mái tóc vuốt keo gọn gàng, nhìn thẳng vào đoàn người Xóm Lạc Xoong với ánh mắt dò xét.
Ông ta lên tiếng mở đầu, giọng điệu từ tốn nhưng đầy vẻ bề trên: "Chào mừng quý vị đến với trụ sở Thịnh Phát. Hôm nay, chúng ta có mặt ở đây để cùng nhau thảo luận, tìm ra giải pháp tốt nhất cho việc phát triển khu vực này, mang lại lợi ích cho cả đôi bên."
Rồi ông ta bắt đầu thao thao bất tuyệt. Ông ta nói về "tầm nhìn phát triển đô thị", về "những công trình hiện đại sẽ mang lại diện mạo mới cho thành phố", về "những cơ hội kinh tế chưa từng có" nếu Xóm Lạc Xoong được san bằng để nhường chỗ cho trung tâm thương mại. Ông ta đưa ra những con số hoa mỹ về lợi nhuận, về giá trị đất đai tăng vọt, và cả những con số đền bù "hậu hĩnh" hơn một chút so với trước đây, nhưng vẫn không đủ để bà con mua được một căn nhà tử tế ở một nơi khác. Lời lẽ của ông ta nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng ai cũng hiểu, đó chỉ là những lời đường mật để che đậy ý đồ trục lợi.
Bà Sáu "Nổ", với phong thái điềm tĩnh lạ thường, lắng nghe hết câu chuyện của ông ta. Bà không chen ngang, không "nổ" một tiếng nào. Ánh mắt bà cứ lướt qua từng gương mặt lạnh tanh của ban lãnh đạo Thịnh Phát, rồi lại nhìn về phía những người dân xóm mình, những gương mặt đang lo âu nhưng ánh lên sự kiên cường.
Khi ông Giám đốc kết thúc bài phát biểu, ông ta nhìn về phía Xóm Lạc Xoong, ra hiệu mời họ phát biểu. Bà Sáu "Nổ" đứng dậy, bước lên phía trước. Cả căn phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về bà. Bà không nói to, giọng bà trầm ấm, đầy tình cảm, khác hẳn với vẻ "nổ" thường ngày: "Thưa các ông, các bà của Tập đoàn Thịnh Phát. Chắc các ông, các bà chỉ nhìn thấy Xóm Lạc Xoong này là một mảnh đất vàng, là một vị trí đắc địa để xây dựng trung tâm thương mại. Nhưng các ông, các bà có bao giờ nhìn thấy những căn nhà nhỏ bé này không? Có bao giờ nhìn thấy những con người đang ngồi ở đây không?".
Bà Sáu chậm rãi kể về cái Xóm Lạc Xoong, về những kỷ niệm đã gắn bó với từng góc phố, từng căn nhà. Bà kể về tiếng cười của trẻ con, tiếng cãi vã của vợ chồng, tiếng rao hàng của chị Tư, tiếng máy xe của chú Bảy. Bà kể về những buổi tối cả xóm quây quần bên nhau, chia sẻ chén chè, tâm sự buồn vui. Bà nói về tình làng nghĩa xóm, về sự sẻ chia, về những lúc khó khăn hoạn nạn, cả xóm đều xúm vào giúp đỡ.
"Tiền bạc thì có thể kiếm được, nhưng cái tình làng nghĩa xóm, cái nơi chôn rau cắt rốn của mấy chục năm trời thì không có cái giá nào mua được hết ông ơi!", bà Sáu nói, giọng bà nghẹn lại. "Cái Xóm Lạc Xoong này không chỉ là đất, nó là máu thịt, là linh hồn của tụi tui. Các ông muốn lấy đi cái linh hồn của tụi tui sao?".
Lời nói của bà Sáu như một nhát dao đâm thẳng vào sự lạnh lùng của những con người Thịnh Phát. Một vài thành viên trong ban lãnh đạo bắt đầu lộ vẻ khó chịu, nhưng họ không thể phủ nhận được sự chân thành trong lời nói của bà Sáu.
Tiếp lời bà Sáu, chú Bảy "khó ở" đứng dậy, giọng chú khàn khàn nhưng đầy kiên quyết: "Tụi tui ở đây quen rồi, có cái hẻm này là nhà, giờ đi đâu? Mấy ông có tiền, mấy ông đi đâu cũng được, nhưng tụi tui thì sao? Cả đời tụi tui chỉ biết cái xóm này thôi!".
Chị Tư bán chè thì rưng rưng nước mắt, giọng chị run run: "Từ hồi mẹ tui còn sống đã bán chè ở đây rồi. Cái gánh chè này nuôi sống mấy thế hệ. Giờ mà đi thì tui biết làm gì, bán ở đâu? Cái Xóm Lạc Xoong này là tất cả của tui, là niềm hạnh phúc của tui!".
Và rồi, đến lượt Nam. Cậu bé vốn hiền lành, ít nói, giờ đây lại mang một vẻ tự tin lạ thường. Cậu bước lên, tay cầm tập hồ sơ đã chuẩn bị kỹ càng. "Thưa các vị lãnh đạo của Thịnh Phát," Nam bắt đầu, giọng cậu rõ ràng, rành mạch. "Việc phá dỡ Xóm Lạc Xoong không chỉ ảnh hưởng đến đời sống của hàng trăm hộ dân, mà còn gây ra những hệ lụy xã hội và văn hóa khó lường."
Nam trình bày một bản phân tích chi tiết, đầy đủ số liệu và dẫn chứng. Cậu nói về giá trị lịch sử của con hẻm, về kiến trúc đặc trưng của nó, về sự đa dạng văn hóa mà Xóm Lạc Xoong mang lại cho Sài Gòn. Cậu dùng những con số cụ thể để chứng minh rằng, việc "bức tử" một cộng đồng như Xóm Lạc Xoong sẽ tạo ra những làn sóng phản đối mạnh mẽ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh và uy tín của Thịnh Phát trên thị trường.
"MV 'Ngõ Nhỏ Tim To' đã lan truyền khắp nơi, thu hút sự chú ý của hàng triệu người," Nam nói tiếp. "Nếu Thịnh Phát tiếp tục giữ thái độ cứng rắn, không chỉ uy tín của tập đoàn bị tổn hại, mà các dự án khác của các vị cũng sẽ gặp khó khăn vì sự tẩy chay của cộng đồng. Chúng tôi không chỉ có một MV, chúng tôi có hàng triệu người ủng hộ, có cả những tờ báo lớn đang theo dõi vụ việc này."
Nam còn táo bạo đề xuất những phương án khác, những giải pháp thay thế. Cậu nói về việc phát triển khu vực xung quanh Xóm Lạc Xoong mà vẫn giữ nguyên con hẻm, biến nó thành một điểm nhấn du lịch văn hóa, một "phố đi bộ ẩm thực" hay một "làng nghề truyền thống" giữa lòng Sài Gòn hiện đại. Cậu chứng minh rằng, làm như vậy sẽ không chỉ mang lại lợi ích kinh tế cho Thịnh Phát mà còn tạo ra giá trị bền vững cho cộng đồng và xã hội.
Lời lẽ chân thành, đầy tình cảm của bà Sáu, chú Bảy, chị Tư, và những lập luận sắc bén, đầy tính khoa học của Nam đã khiến ban lãnh đạo Thịnh Phát phải ngỡ ngàng. Họ không ngờ những con người nhỏ bé, tưởng chừng như không có tiếng nói này lại có thể đoàn kết và thông minh đến vậy. Đặc biệt, việc Nam nhắc đến sự lan tỏa của MV và sự quan tâm của truyền thông đã khiến ông Giám đốc tập đoàn phải nhíu mày. Ông ta biết rằng, giờ đây, không còn là chuyện nội bộ giữa tập đoàn và một cái xóm nhỏ nữa, mà đã trở thành một vấn đề được công chúng quan tâm. Áp lực dư luận lên Thịnh Phát ngày càng lớn.
Sau bài phát biểu của Nam, cả căn phòng chìm vào im lặng. Ban lãnh đạo Thịnh Phát nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Họ đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Họ đã nghĩ rằng chỉ cần dùng tiền là có thể giải quyết được tất cả. Nhưng giờ đây, họ nhận ra rằng, có những thứ mà tiền bạc không thể nào mua được, đó là tình người, là giá trị văn hóa, là tiếng nói của cộng đồng.
Ông Giám đốc tập đoàn thở dài một tiếng, vẻ mặt ông ta không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa. Ông ta hiểu rằng, việc tiếp tục giữ thái độ cứng rắn sẽ chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn. Đây là một ván cờ mà họ đã đi sai nước.