Xuyên không! Làm phế vật hay là trùm tại dị giới

Chương 16: Nô lệ của tôi (P2)


trước sau

Kaitou, là tôi đây. Hiện tại tôi đang đi mua nô lệ ở cửa hàng của Call Anserson. Đã có nhiều cô gái được đưa ra nhưng không ai hợp ý tôi cả. Sau vài phút chờ đợi thì nhân vật chính đã được đua ra.

“Đây là hàng cuối cùng.”

Sylphia Reiganber
Tộc
Con người
Chức nghiệp
Nô lệ
Đặc kĩ:
Không

Tôi đã nghĩ lúc đầu là 70,000 bạc có chút chấn kinh, nhưng chẳng phải nó quá rẻ với một cô gái đẹp nhường này? Tuổi cô ấy nên là 16, trạc độ tôi và mái tóc vàng óng suôn thẳng của cô gợi cảm giác một quí tộc Âu châu mà sẽ đè bẹp người Nhật Bản.

Quần áo của cô là hàng chất lượng cao hơn số các nô lệ, làm tăng giá trị của cô, và mắt một người sẽ bị thu hút bởi bộ ngực căng tròn của cô. Bầu ngực Spica cũng đâu đến nỗi nhỏ, nhưng khi so sánh với 2 chị em Misa và Liza sự khác biệt rõ ràng như giữa núi Everest (8840m) và núi Phan Xi Păng (1613m) vậy

Nhưng mà, tôi thắc mắc tại sao biểu cảm cô ấy lại thiếu cảm xúc. Giống như một con búp bê vô cảm.

“Đây là Sylphia, người được sinh ra và nuôi dạy trong một gia đình hiệp sĩ nổi tiếng từng phục vụ hoàng gia. Cô ấy đã rèn luyện từ khi còn nhỏ. Vì thế, cô ấy giỏi dùng kiếm. Vẻ đẹp của cô càng làm tăng độ hiếm có. Tôi đã làm nghiệp buôn nô lệ trong 20 năm, nhưng tôi chưa từng nắm giữ một nô lệ đẹp đến cỡ này.”
“….!?”

Tôi nhận ra một thứ khi nghe Call nhận xét.

(Một hiệp sĩ từng phục vụ hoàng gia….!? Có thể nào cô ấy biết cách quay về thế giới của mình?)

“Nhân tiện, sao cô ấy là nô lệ vậy?”
“À, nữa năm trước, lãnh chúa của quê hương cô ấy thua trận với chúng tôi, và vì thế các nước chư hầu của Luhmer được hình thành. Phần lớn người từ Luhmer không bị giết thì cũng bị bán làm nô lệ, nhưng cô ấy may mắn trốn thoát và ẩn nấp trên núi. Ở đó cô ấy bị bắt bởi binh lính của nước chúng tôi và do đó bị bán làm nô lệ.”
“Hmm. Cô ấy khá là không may. Nhưng, chả phải 70,000 bạc có hơi rẻ với cô ấy sao?”
“Không đời nào! Dù cho có xinh đẹp cỡ nào, giá một nô lệ tình dục không thể tăng vượt qua 50.000 bạc với điều kiện bình thường. Và với cô ấy…..cô ấy là một người khó khăn. Bới vì cô ấy tỏ ý vô lễ với khách hàng của chúng tôi, nên chúng tôi không tìm ra người mua.”
“….Tôi hiểu rồi. Bởi vì vậy, nên cô ấy đã bị cấm đoán [bày tỏ cảm xúc] thông qua giao kèo nô lệ đúng không?”

Tôi đoán đúng y, làm Call tròn mắt ngạc nhiên.

“Phải. Như cậu đoán đó. Sylphia được cho lệnh khác với những nô lệ khác. Bày tỏ cảm xúc dù là lời nói hay thái độ. Hai thứ đó đều bị cấm. Nhược bằng không, thì cô ấy lên cơn điên gay gắt.”
“Vậy hả?”

Nghe thấy rằng ngay cả cảm xúc một người cũng có thể bị cấm, Yuuto nhận ra sự ghê rợn của giao kèo nô lệ.

“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy chỉ hai chúng tôi. Đầu tiên, ông có thể bãi bỏ mệnh lệnh đó không?”
“Um, nhưng…”
“Coi nào. Đừng nói với tôi là ông muốn lấy tiền của khách hàng mà còn không để họ biết loại tính cách cô ấy ra sao?”
Call bôi rối trước những lời nhận định của tôi.
“….Thôi tôi hiểu rồi. Nhưng mà, để tôi cho cậu một lời khuyên. Nếu cô ấy vô lễ với khách hàng, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm nào.”
“Tôi chấp nhập điều đó ngay từ đầu.”
“….Tôi sẽ xóa niêm phong trong 10 phút. Xin nói với cô ấy đừng e ngại gì.”
Bởi vì nó cần ghi lại mệnh lệnh của giao kèo nô lệ nên Call thì thầm vào tai Sylphia rồi đi qua tôi nhanh chóng.

(….Rồi, đây là khoảnh khắc của sự thật.)

Liệu Sylphia có thiệt sự giữ manh mối trở về thế giới của tôi? Nếu cô ấy có, thì làm sao tôi lấy thông tin đó từ cô?

Khoảng khắc Call rời phòng, một chiến thuật phong phú hiện trong đầu tôi.

“…Cậu đang thử làm quái quỉ gì thế hả?”
Đó là những lời đầu tiên đến từ miệng Sylphia.
“Cậu đang cố cho tôi thấy sự thương hại chắc? Cậu nghĩ tôi sẽ mở lòng nếu cậu cho thấy cậu tử tế sao? Đừng làm tôi buồn cười. Không đời nào một phụ nữ sẽ tin một người đàn ông muốn biến cô ta thành nô lệ tình dục.”

Sylphia hướng tới tôi cái nhìn thù địch và khinh bỉ.
“Hình như cô có hiểu lầm to đùng rồi…. Tôi không định mua cô làm nô lệ tình dục.”
“Hừm. Ai mà tin điều đó chứ! Tất cả người Lodhan đều cùng một giuộc. Họ lừa gạt người khác để kiếm lợi riêng thôi.”
“…”

Cho đến giờ, tiến triển vẫn như tôi định liệu. Lẽ đương nhiên để Sylphia căm ghét một người từ quốc gia phá hủy quê hương cô. Vấn đề đây là để Sylphia mở trái tim của cô. Dường như nó không có vẻ làm được với mẹo lừa nào. Do đó, tôi quyết định đánh cược một nước đi mạo hiểm.
“Ah. Tiện thế, tôi không sinh ra và lớn lên trong trấn này…Ngay từ đầu, tôi đã chẳng can hệ gì tới thế giới này.”
“Cai…gì…!? Ý cậu là sao…!?”
“Tôi được gọi tới thế giới này. Tôi muốn mua cô bởi vì tôi cho là cô có thông tin làm sao quay về thế giới của tôi.”

Sylphia tròn mắt kinh ngạc.
“….Cậu ngu sao!? Cho dù lời cậu là thực….tại sao cậu lại nói với tôi? Cậu không biết người từ thế giới khác bị đối xử thế nào ở đây sao!?”
“Tôi biết rằng họ bị biến thành nô lệ và dùng như công cụ chiến tranh. Nhưng mà, bởi vì bộc lộ [Điểm yếu] cho người khác là cách nhanh nhất để lấy niềm tin đúng không vậy?”
“…”
Thêm nữa, trong khi những người cố mua Sylphia đã có hồ sơ phạm tội, thì tôi ngay lúc đầu đã làm một bước đi phi lý là bộc lộ bí mật của mình. Nó vẫn trong dự định của tôi.
“Tôi biết rồi. Đúng là tôi đã lầm lẫn. Cho tới nay, tôi đã nghĩ là đầu của đàn ông của đất nước này chỉ toàn là khiếm nhã, nhưng…cậu thiệt sự là khác hơn họ…? Là đồng xu trong rác.” “…Nhận xét đó thật thậm tệ.”

(ý nói là trong 1 đám đàn ông như rác thì main dù chỉ là 1 đồng xu cũng có giá trị gấp nhiều lần)

“Vậy…Mục đích cậu là gì? Cậu muốn đổi chác gì với tôi bởi sự bộc lộ thân phận?”
“À. Cho tôi nói thẳng. Cô có biết làm sao người từ thế giới khác có thể quay về thế giới của họ? Nếu cô biết, tôi sẽ đấu giá cho cô. Điều tôi muốn nhất là thông tin liên hệ về cách về lại thế giới. Tùy thuộc vào thông tin cô có, tôi chắc chắn sẽ giải phóng cô khỏi kiếp nô lệ.”
“Hmm. Đó…điều kiện khá là hấp dẫn cho tôi.”

Sykphia lẩm bẩm, với tay cô khoanh trước bộ ngực lớn. Trong mắt cô ánh lên tia sáng yếu ớt của sự hy vọng.

“Tôi sẽ đi thẳng vào trọng điểm. Tôi muốn biết loại thông tin mà cậu muốn.”

Sylphia nói với tự tin đáng kể.

(…Có vẻ như bản năng mình đã chính xác.)

Tôi đã mong chờ người sinh ra là một hiệp sĩ phục vụ hoàng gia như Sylphia chắc biết gì đó, Nhưng quả không ngờ là tôi thu được manh mối về lại Nhật Bản nhanh vậy.

“…Vậy sao? Cảm ơn. Vậy thì tôi sẽ đặt đấu giá trên đường về.”
“Cậu không nghi ngờ lời tôi?”
“À, cô sẽ không có lợi nếu nói dối. Sau hết thảy, tôi có thể moi thông tin bằng vũ lực qua giao kèo nô lệ. Nếu tôi nhận thấy cô đang nói dối, tôi có khả năng thô bạo với cô. Thật chẳng thuận lợi tí nào nếu Sylphia nói dối vả hứng chịu cơn giận của tôi.”
“Hehe. Tốt thôi, đó là một cách nghĩ chắc chắn.”
Sylphia mỉm cười trong khi để tay che miệng. Thật trùng hợp, đó là lần đầu cô cười vào ngày đó.
“Này, nếu cậu không phiền, có thể cho tôi biết tên không?”
“Là Kaitou….Gachino
“Gachino……Kaitou…”

Sylphia lặp lại tên tôi để đảm bảo cô nhớ đúng.
“Cậu là người khôn ngoan đấy. Tôi thích tính cách của cậu. Nếu là cậu… tôi sẽ không bận lòng làm việc như nô lệ cho cậu đâu.”
“…Cám ơn cô.”

Lời nói Sylphia đã đủ phá bỏ lý do của tôi. Nói sự thực, thật là tiếc khi thả một nô lệ đi sau khi tôi đã trả quá nhiều cho cô ấy. Nhưng mà, dù gái đẹp hay dễ thương, phải luôn dịu dàng với họ. Những lời này đã khắc sâu trong tôi bởi ông nội tôi.

Ép buộc một cô gái miễn cưỡng thành một phần trong dàn harem của tôi bằng cách dùng vị trí người chủ nhân đã đi ngược lại niềm tin của tôi. Mà, dù tôi có đấu giá hay không, Sylphia vẫn sẽ trải hết cuộc đời như nô lệ tình dục với người đàn ông khác. Đó là thứ tôi không cho phép.
Nó không là ý thức công lý. Thay vào đó còn là sự đối ngược. tôi đã tiêu một lượng lớn tiền chỉ bởi vì quan niệm ích kỉ [không để người khác chiếm lợi với một cô gái xinh đẹp như vậy].
Tôi tự ý thức như vậy. Nếu có khả năng giải phóng tự do cho một cô gái xinh đẹp và lấy thông tin cách quay về nhà, tôi coi đó là một đầu tư khá rẻ.

...................

Sau khi chia tay Sylphia, tôi quyết định hoàn thành qui định đấu giá cô ấy.
“Cảm ơn vì đã ghé thăm. Đấu giá của cậu là 71,000 bạc. Xin kí vào tài liệu này.”

Call cúi đầu, đưa tài liệu cho tôi. Viết trên đó là qui định đấu giá. Vẻ như có một phương pháp nghiêm ngặt ngăn cấm một người từ Hội mạo hiểm không thể thanh toán số tiền yêu cầu trước ngày hết hạn.

Không, tôi trả 1000 bạch kim. Nếu có tăng giá thì nói với tôi. Nhất định tôi phải mua bằng được cô ấy. Nhanh chóng, tôi đã hoàn thành thủ tục đấu giá và rời nhà buôn nô lệ.

....................................

“Cậu đi đâu từ sáng đến giờ vậy hả????” Misa
“Mua nô lệ”
“Ukmmm, CÁI GÌ NOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO LEEEEEEEEEEEEEEEEEEE”

T/g: Ak mà tui hết ý tưởng ròi :(. Có j`4-5 hôm nữa mới có chap mới. Cố gắng đợi nhé mấy friend

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!