xuyên không thành tiểu thư: nam chủ xin ngọt

Chương 8: Cuộc Chạm Trán Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Lâm Tĩnh Nhi thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô ngồi trên giường, tay xoa thái dương, tự nhủ: Hôm nay chắc chắn sẽ có chuyện… cảm giác như tiểu thư Lưu Thư Nhân sẽ không để yên mình…

Chưa kịp chuẩn bị, cô vừa bước ra sân, đã thấy Lưu Thư Nhân đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt tinh quái:

“Cô hầu mới, hôm nay sẽ là ngày khó khăn nhất đấy. Nếu không cẩn thận, sẽ gặp rắc rối lớn.”

Tĩnh Nhi thở dài, hít một hơi, gật đầu: “Vâng… tôi sẽ cẩn thận ạ…”

Chưa kịp nói thêm, Hứa Dạ Lâm xuất hiện, bước điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén dõi theo cô:

“Hôm nay sẽ là thử thách quan trọng: không chỉ kiểm tra kỹ năng sinh hoạt, mà còn là cách ngươi đối mặt với áp lực và mâu thuẫn. Ai làm sai, sẽ phải chịu hình phạt.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, trong lòng vừa lo vừa háo hức: Được rồi… phải cố gắng…

Anh đưa tay ra, dặn dò: “Theo ta.”

Họ đi qua hành lang rộng rãi, đến một khu vườn lớn. Trong vườn, cây cối rợp bóng, xen kẽ hồ nước nhỏ, bên cạnh là các hầu cận đang đứng chờ, mắt nhìn cô với vẻ tò mò.

“Ngươi phải quan sát, điều phối hầu cận, kiểm tra từng chi tiết, đồng thời giữ bình tĩnh trước mọi tình huống. Ai sai, sẽ phải chịu trách nhiệm trước ta.”

Tĩnh Nhi hít một hơi, bắt đầu phát lệnh, quan sát hầu cận. Nhưng ngay khi cô vừa bắt đầu, Lưu Thư Nhân tiến tới, ánh mắt tinh quái, giọng mỉa mai:

“Cô hầu mới… hôm nay liệu có đủ khả năng không?”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa lo: Cô ta… hôm nay chắc chắn sẽ gây khó dễ…

Chưa kịp nghỉ, một hầu cận sơ suất làm đổ đất lên cây đào, khiến Tĩnh Nhi hoảng hốt:

“Ôi trời… ai làm vậy?!”

Hứa Dạ Lâm bước tới, giọng nghiêm khắc: “Ngươi phải xử lý tình huống. Nếu không, sẽ gây rắc rối lớn.”

Tĩnh Nhi hít một hơi, quyết định: Phải chứng tỏ bản thân…

Cô hướng dẫn hầu cận nhặt đất, tưới nước lại, kiểm tra từng cây. Lưu Thư Nhân đứng bên, cười khúc khích, thỉnh thoảng chỉ tay ám chỉ:

“Cô hầu mới, làm chậm quá, sẽ bị trừ điểm đấy.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa buồn cười: Cô ta vừa khó chịu vừa tò mò…

Hứa Dạ Lâm đứng xa, dõi theo, đôi khi nhíu mày, đôi khi gật nhẹ: Cô ta không tệ…

Buổi trưa, khi nắng chiếu qua vườn, Tĩnh Nhi đã mệt rã rời. Cô ngồi xuống băng đá, lau mồ hôi, thầm nghĩ: Ngày hôm nay đúng là thử thách lớn… nhưng mình đã sống sót…

Bỗng nhiên, một tiếng hót vang lên từ phía sân vườn:

“Thiếu gia… có chuyện!”

Hứa Dạ Lâm nhíu mày, chạy tới, thấy một cây mai cổ thụ bị gãy cành. Hầu cận đứng quanh, run rẩy:

“Thiếu gia… chắc là gió… nhưng…”

Anh cúi xuống, nhặt một cánh hoa, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi… đi cùng ta. Cần xác minh nguyên nhân.”

Tĩnh Nhi hốt hoảng: Ôi trời… mình có liên quan gì đâu…

Cô theo anh ra, thấy dấu chân nhỏ quanh gốc cây. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Ngươi muốn thử suy luận không?”

Tĩnh Nhi hít một hơi, quyết định: Được rồi, phải chứng tỏ bản thân…

Cô quan sát dấu chân, kiểm tra cành cây, phát hiện hầu cận sơ suất vấp phải cành nhỏ, làm cây rung. Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt dõi theo, bất ngờ: Cô ta thông minh hơn mình nghĩ…

Cuối cùng, Tĩnh Nhi chỉ ra đúng nguyên nhân. Anh gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hài lòng:

“Được rồi… ngươi đã chứng tỏ bản thân. Nhưng sống trong gia tộc không chỉ là chăm sóc cây hay điều phối hầu cận… mà còn phải biết quan sát, suy nghĩ, và xử lý tình huống.”

Tĩnh Nhi thở phào, vừa mệt vừa vui, tim đập mạnh: Anh ta… vừa nghiêm khắc, vừa khiến người ta muốn cố gắng…

Nhưng ngay khi cô vừa cảm thấy yên tâm, Lưu Thư Nhân bước tới, giọng mỉa mai:

“Cô hầu mới, hôm nay không đến nỗi tệ… nhưng liệu ngươi có xử lý nổi thử thách tiếp theo không?”

Trước mặt mọi người, cô ta rút ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, bên trong là những bài học về lễ nghi, quản lý hầu cận, kỹ năng tự vệ… tất cả đều yêu cầu hoàn thành trong một buổi chiều.

Tĩnh Nhi đỏ mặt, tim đập mạnh: Ôi trời… hôm nay thật sự là ngày cực hình…

Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đáy mắt thoáng nụ cười: Cô ta… không tệ… nhưng mình sẽ không bỏ qua bất cứ lỗi nào…

Buổi chiều, Tĩnh Nhi vừa bận rộn giải quyết các hầu cận, vừa luyện kỹ năng tự vệ, vừa học lễ nghi. Mỗi lần làm đúng, Hứa Dạ Lâm khẽ gật đầu, đôi mắt thoáng nụ cười.

Lưu Thư Nhân đứng gần, thỉnh thoảng chỉ ra những lỗi nhỏ, cố tình làm cô bối rối. Tĩnh Nhi đỏ mặt, vừa tức vừa buồn cười: Cô ta… vừa gây khó dễ vừa tò mò…

Đến cuối buổi, khi ánh hoàng hôn rọi qua vườn, Tĩnh Nhi đứng giữa sân, tay dính đất, mồ hôi ướt đẫm, nhìn Hứa Dạ Lâm: Mình đã cố gắng… nhưng không biết có đủ không…

Hứa Dạ Lâm bước tới, ánh mắt nghiêm nghị nhưng giọng nhẹ:

“Ngươi đã hoàn thành thử thách. Cố gắng hơn nữa, và đừng để ai cản trở.”

Tĩnh Nhi đỏ mặt, thầm nghĩ: Anh ta… vừa nghiêm khắc vừa quan tâm… sao khiến tim mình vừa sợ vừa vui…

Bỗng, Lưu Thư Nhân bật cười khúc khích:

“Cô hầu mới… hôm nay vẫn chưa xong đâu. Ngươi sẽ phải đối mặt với thử thách cuối cùng… và lần này, không thể sơ suất được.”

Tĩnh Nhi hốt hoảng, tim đập thình thịch: Ôi trời… thử thách cuối cùng… sẽ là gì đây…

Hứa Dạ Lâm đứng bên, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đáy mắt thoáng nụ cười: Cô ta… không tệ… nhưng mình sẽ không bỏ qua bất cứ lỗi nào…

Trăng lên, chiếu sáng cả vườn, Lâm Tĩnh Nhi đứng bên cửa sổ, tay cầm cuốn sách học lễ nghi, ánh mắt dõi về phía Hứa Dạ Lâm: Phải cố gắng… phải sống sót… và… chứng tỏ bản thân. Anh ta… có lẽ sẽ dần công nhận mình…

Và dưới ánh trăng lấp lánh, cuộc chạm trán giữa nữ chính và tiểu thư đối thủ, cùng mối quan hệ tinh tế với thiếu gia lạnh lùng, mở ra những chương tiếp theo đầy kịch tính, hài hước, và ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×