xuyên không về thời đại tình yêu

Chương 7: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhẹ rọi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt Lạc Tinh Vy. Hôm nay là một ngày khác thường: cô được giao nhiệm vụ quan trọng mà chưa từng làm trước đây – phụ trách chuẩn bị phần lễ vật đặc biệt cho buổi lễ tế mùa màng. Đây là phần quan trọng nhất, quyết định lễ hội có thành công hay không.

Tinh Vy hít sâu, vừa háo hức vừa hồi hộp. Trong lòng cô rộn ràng: “Được rồi, hôm nay mình phải chứng tỏ bản thân. Không được vụng về nữa… và… không được để anh ấy phải lo lắng quá.”

Cô đứng dậy, mặc trang phục truyền thống đã chuẩn bị từ hôm qua, cảm giác khác lạ nhưng cũng đầy phấn khích.

Bước ra ngoài, chàng trai – người luôn theo sát cô – đứng chờ sẵn. Anh mặc áo choàng lam nhạt, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng ẩn ý quan tâm:

“Hôm nay là ngày cô phải chứng minh khả năng của mình. Nếu làm tốt, dân làng sẽ ghi nhận nỗ lực của cô. Nếu không… sẽ khó hòa nhập.” Anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng.

Tinh Vy nuốt nước bọt, tim đập rộn ràng: “Tớ… tớ sẽ cố gắng hết sức.”

Anh nhíu mày, nhưng rồi gật nhẹ: “Được. Đi thôi.”

Khi đến quảng trường chính, nơi dân làng đã tập trung, không khí sôi động hơn mọi ngày. Các gia đình chuẩn bị bàn lễ, cờ hoa, nến, và đồ trang trí. Mọi người đều tập trung, bàn tán về lễ vật đặc biệt mà Tinh Vy sẽ phụ trách.

“Cô sẽ lo phần hoa quả và bánh trái đặc biệt. Đây là phần quan trọng, phải tỉ mỉ từng chi tiết. Ai cũng sẽ chú ý.” Chàng trai giải thích.

Tinh Vy gật đầu, hít một hơi thật sâu: “Được rồi… mình sẽ tập trung… phải làm tốt, dù có vụng về cũng không sao…”

Cô bắt đầu chọn hoa, trái cây, bánh trái. Cô muốn làm thật đẹp, cẩn thận từng chi tiết, nhưng tay chưa quen, vài lần làm rơi trái cây.

“Ôi trời… xấu hổ quá…” Cô lẩm bẩm, mặt đỏ bừng.

Chàng trai đi tới, cúi xuống nhặt lễ vật và đặt lại đúng chỗ: “Cô cần nhẹ nhàng hơn. Nhưng lần đầu, sai chút cũng không sao.”

Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh: “Anh ấy… lúc nào cũng giúp mình… sao quan tâm đến từng chi tiết nhỏ vậy nhỉ…”

Tiếp theo, cô phải phối hợp với dân làng để xếp bàn lễ. Những người lớn hướng dẫn cô, chỉ cách đặt lễ vật, sắp xếp hoa và nến. Tinh Vy cố gắng hết sức, nhưng vài lần nhầm vị trí, bà Lý phải chỉnh lại.

“Cô gái trẻ, lễ vật phải đúng vị trí. Đây là truyền thống, không thể tùy tiện.” Bà Lý nhắc nhở, giọng nghiêm túc nhưng không gay gắt.

Tinh Vy cúi đầu: “Vâng… tớ sẽ chú ý.”

Chàng trai đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn hôm qua: “Cô làm tốt rồi. Chỉ cần chú ý thêm chút nữa là hoàn hảo.”

Tinh Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Anh ấy… luôn khen mình, dù mình vụng về… thật kỳ lạ… nhưng dễ chịu…”

Đang tập trung, một sự cố xảy ra: một cơn gió mạnh thổi bay một số nến và hoa ra khỏi bàn lễ. Dân làng hoảng hốt, ai nấy chạy đến giữ lại, nhưng không ai kịp phản ứng nhanh. Tinh Vy nhìn quanh, tim đập mạnh: “Ôi không… nếu không làm gì, lễ hội sẽ rối loạn… mình phải hành động!”

Cô hít sâu, lao tới nhặt nến, giữ hoa, nhanh chóng sắp xếp lại từng món một cách chính xác. Mồ hôi ướt lưng, nhưng cô không dừng lại.

Chàng trai nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Cô… phản ứng nhanh. Không ngờ cô có thể xử lý tốt như vậy.”

Tinh Vy đỏ mặt, vừa mệt vừa hạnh phúc: “Anh ấy… nhìn mình như thế… sao lại vui quá…”

Sau khi ổn định, cô còn phải phối hợp với dân làng để chuẩn bị phần bánh trái. Cô cẩn thận kiểm tra từng món, dọn dẹp, sắp xếp lại. Dân làng nhìn cô, ánh mắt đầy thiện cảm:

“Cô gái trẻ này… vụng về nhưng chăm chỉ. Hôm nay cô thật sự để lại ấn tượng tốt.”

Tinh Vy mỉm cười, lòng ấm áp: “Cuối cùng… mình đã làm được… và… được mọi người ghi nhận…”

Chàng trai đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay cô đã tiến bộ rất nhiều. Dân làng sẽ nhớ hình ảnh này.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh ấy… sao lúc nào cũng quan tâm mình… mà không phiền phức… thật dễ chịu…”

Buổi trưa, cô cùng dân làng và chàng trai ngồi ăn. Món ăn hôm nay là phần bữa đặc biệt, chuẩn bị cho lễ tế. Tinh Vy ăn chậm rãi theo lời dặn của chàng trai, vừa nhai vừa quan sát xung quanh.

Anh ngồi đối diện, thỉnh thoảng nhắc cô: “Ăn chậm thôi. Mỗi món đều có ý nghĩa. Cô nên học cách thưởng thức.”

Tinh Vy gật gù, vừa ăn vừa cười: “Ừ… tớ sẽ nhớ.” Trong lòng cô, cảm giác ấm áp lan tỏa, lần đầu thấy rõ sự khác biệt giữa đời sống hiện đại và bình dị nơi đây.

Buổi chiều, cô cùng dân làng kiểm tra toàn bộ lễ vật, bàn lễ, nến và hoa. Một lần nữa, cô chứng tỏ sự nhanh nhẹn và tập trung. Khi gió nhẹ thổi, cô nhanh tay giữ bàn lễ, điều chỉnh lại mọi thứ chính xác.

Chàng trai nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên và tự hào: “Cô… đã thực sự làm tốt. Không ngờ cô có thể xử lý mọi tình huống nhanh chóng như vậy.”

Tinh Vy đỏ mặt, vừa mệt vừa hạnh phúc: “Anh ấy… sao lại khen mình… tim đập nhanh quá…”

Chiều tối, khi mặt trời bắt đầu lặn, cô và chàng trai trở về nhà. Tinh Vy mệt nhưng hào hứng. Cô ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài trời, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả thị trấn.

“Ngày hôm nay… thật tuyệt vời. Mình đã học được rất nhiều… và… đã để lại ấn tượng tốt với dân làng.” Cô thầm thì.

Chàng trai đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng điềm tĩnh: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách. Nhưng hôm nay, cô đã chứng minh bản thân. Tôi tự hào về cô.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Anh ấy… lạnh lùng mà quan tâm… thật kỳ lạ… nhưng mình lại thấy vui.”

Đêm xuống, Tinh Vy nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lòng tràn đầy hy vọng. Một thế giới mới, một cuộc sống mới, và một con người quan trọng đang dẫn dắt cô.

Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ngày mai sẽ là một ngày mới. Mình sẽ tiếp tục học cách sống, học cách yêu thương, và… khám phá những điều bất ngờ nơi đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×