xuyên không về thời đại tình yêu

Chương 9: Bí mật trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt chiếu qua cửa sổ, rọi lên gương mặt Lạc Tinh Vy. Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài trời, trong lòng vừa háo hức vừa bồn chồn. Sau thành công của nghi lễ mùa màng hôm qua, cô bắt đầu cảm nhận rõ ràng sự gắn kết với thị trấn và dân làng, nhưng đồng thời một sự tò mò lạ thường trong lòng thôi thúc cô khám phá những bí mật còn ẩn giấu.

Tinh Vy thầm nhủ: “Mình đã hòa nhập… nhưng có cảm giác nơi đây còn nhiều điều chưa biết… hôm nay… mình sẽ tìm hiểu một chút… nhưng phải cẩn thận.”

Cô đứng dậy, mặc trang phục đơn giản hơn so với nghi lễ, chuẩn bị tinh thần cho một ngày khám phá.

Chàng trai xuất hiện như thường lệ, mặc áo choàng lam nhạt, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn dịu dàng:

“Hôm nay cô định làm gì?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.

Tinh Vy đỏ mặt, lúng túng: “Tớ… chỉ muốn đi dạo quanh thị trấn, quan sát một chút… tìm hiểu về nơi này thôi…”

Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt dịu lại: “Được, nhưng đừng đi quá xa. Có vài nơi trong thị trấn không nên đến một mình. Có thể nguy hiểm.”

Tinh Vy gật đầu: “Vâng… tớ sẽ cẩn thận.”

Cô bắt đầu đi dạo quanh các con phố nhỏ, nơi các ngôi nhà cổ kính san sát nhau, mái ngói đỏ rực, những bức tường treo tranh thủ công tinh xảo. Cô vừa đi vừa quan sát, cảm nhận nhịp sống bình dị nhưng đầy sức sống của thị trấn.

Bất chợt, cô nhìn thấy một con hẻm nhỏ, cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ, bên trong phát ra ánh sáng lấp ló. Cảm giác tò mò khiến cô tiến gần: “Ồ… không biết bên trong là gì… liệu có điều bí ẩn gì không…”

Tinh Vy hít sâu, bước vào hẻm. Không gian bên trong tối hơn, mùi mốc của gỗ và giấy cổ hòa lẫn. Cô chạm tay vào bức tường, cảm nhận những nét chạm khắc tinh xảo, dường như kể lại câu chuyện cổ xưa.

Trong lúc đang say sưa quan sát, cô nghe thấy tiếng động lạ phía sau. Cô quay lại, thấy một bóng người mờ ảo tiến đến. Tim cô đập nhanh: “Ôi không… có người… hay… là nguy hiểm…”

Trước khi kịp phản ứng, chàng trai xuất hiện, bước nhanh đến, đứng chắn trước cô:

“Cô… đã đi quá xa. Nơi này không an toàn cho một mình cô.” Anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng có phần lo lắng.

Tinh Vy đỏ mặt, lúng túng: “Tớ… tớ chỉ tò mò thôi… không ngờ…”

Anh hít sâu, ánh mắt dịu lại: “Tò mò là tốt, nhưng cô phải cẩn thận. Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ phải lo lắng.”

Tinh Vy thầm nghĩ: “Anh ấy… lúc nào cũng quan tâm mình… tim mình lại đập nhanh…”

Chàng trai dẫn cô đi quanh hẻm, giải thích về những nơi nguy hiểm:

“Có vài ngôi nhà bỏ hoang từ lâu, bên trong có thể chứa những thứ nguy hiểm hoặc không hợp vệ sinh. Dân làng tránh xa, nhưng những người tò mò đôi khi bị thương.”

Tinh Vy gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa hào hứng: “Được rồi… mình phải cẩn thận hơn… nhưng vẫn muốn tìm hiểu.”

Anh nắm tay cô, dẫn cô ra khỏi hẻm, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Đi theo tôi. Tôi sẽ chỉ những nơi thú vị nhưng an toàn.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Anh ấy… nắm tay mình… sao cảm giác ấm áp quá…”

Cả hai đi dạo qua những con phố chính, nơi các cửa hàng cổ truyền bày bán đồ thủ công, trà, và các vật phẩm tinh xảo. Tinh Vy thích thú quan sát, chạm tay vào từng món đồ, hỏi han chủ cửa hàng.

Chàng trai đứng bên cạnh, quan sát cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô thật sự quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Tôi thấy cô khác hẳn so với ngày đầu.”

Tinh Vy đỏ mặt, vừa lúng túng vừa hạnh phúc: “Anh ấy… sao lúc nào cũng khen mình… tim mình lại đập nhanh…”

Khi đi qua một ngôi chùa nhỏ phía cuối phố, Tinh Vy nhìn thấy một cuốn sách cổ trên bàn thờ. Cô tò mò, tiến gần, chạm vào cuốn sách. Bỗng nhiên, một cánh cửa nhỏ bật mở, và một làn gió mạnh thổi qua, làm cuốn sách rơi xuống đất.

Tinh Vy hốt hoảng cúi xuống nhặt, thì một người đàn ông già xuất hiện, giọng nghiêm nghị: “Cô không nên chạm vào những vật này. Chúng thuộc về ngôi chùa, không phải đồ chơi.”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng… tớ… xin lỗi…”

Chàng trai bước tới, đứng chắn trước cô: “Cô ấy chỉ tò mò thôi. Không sao, chúng ta sẽ để bà ấy tìm hiểu một cách an toàn.”

Người đàn ông già gật đầu, ánh mắt dịu hơn: “Được. Nhưng phải cẩn thận. Một số bí mật cổ xưa không phải ai cũng biết.”

Tinh Vy thầm nghĩ: “Ồ… nơi đây… thực sự có nhiều bí mật… mà mình muốn khám phá…”

Buổi chiều, cô tiếp tục đi dạo cùng chàng trai, anh dẫn cô đến một khu vườn nhỏ phía sau chùa. Vườn đầy cây cổ thụ, hoa nở rực rỡ, tạo cảm giác vừa bình yên vừa huyền bí.

Tinh Vy thở dài, mắt sáng rực: “Ở đây… thật đẹp… và… có cảm giác an toàn hơn hẳn.”

Chàng trai đứng gần, ánh mắt dịu dàng: “Cô đã học được cách tự bảo vệ bản thân hôm nay. Nhưng nếu có gì xảy ra, tôi vẫn muốn ở bên cô.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập rộn ràng: “Anh ấy… lúc nào cũng lo lắng cho mình… sao lại ấm áp quá…”

Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng rực chiếu qua tán lá, tạo nên cảnh tượng huyền ảo. Tinh Vy đứng cạnh chàng trai, nhìn ngắm khung cảnh. Cô cảm nhận rõ ràng sự gắn kết giữa mình, nơi này và người dẫn dắt cô.

Chàng trai đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: “Hôm nay cô đã chứng minh bản thân. Không chỉ tò mò mà còn dám đối mặt nguy hiểm, xử lý tình huống nhanh chóng. Tôi… rất tự hào.”

Tinh Vy đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh ấy… khen mình… và… gần gũi quá… mình… thích cảm giác này…”

Đêm xuống, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Tinh Vy nằm trên giường, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Một thế giới mới, một cuộc sống mới, và một con người quan trọng luôn ở bên cô.

Cô nhắm mắt lại, tự nhủ: “Ngày mai sẽ là một ngày mới. Mình sẽ tiếp tục khám phá, học cách sống và… hiểu hơn về con người này.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×