Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 23. Thượng Thần chết, Thần mới xuất hiện.: Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc


trước sau

Tóm tắt

 

Nhưng Thanh Lộc không hối hận.

 

==================================

 

Tuyết Mịch đạt được thứ mình muốn, nhóc nóng lòng muốn đến Ngự Thú Viên để khoe với Thanh Lộc, hy vọng có thể khiến Thanh Lộc vui vẻ.

 

Yêu Hoàng đương nhiên không thể đi cùng nhóc, còn hàng đống việc đang chờ hắn xử lý, Long Thập Thất bị bỏ quên nãy giờ mới tiến đến, giành lại Tuyết Mịch bế trên vai rồi chạy như bay ra ngoài khiến Tuyết Mịch thích thú cười khanh khách.

 

Nhìn hai người đùa giỡn rời khỏi đại sảnh, Cổ Khê mới đi tới nói: ” Về Tình Sa… “

 

Yêu Hoàng xua tay: ” Không sao, cũng chỉ là một chén rượu tình, không phải chuyện gì to tát.”

 

Cổ Khê nói: ” Chỉ sợ Tội Tiên dụ dỗ Tuyết Mịch, cuối cùng uống quá một chén rượu thôi. “

 

Hiện tại bọn họ chỉ có mỗi nhóc con này, tất nhiên sẽ chăm sóc nhóc thật tốt, đừng thấy Tuyết Mịch mỗi ngày đều được vui chơi tự do thoải mái mà lầm tưởng, thực ra xung quanh nhóc có rất nhiều người bảo hộ, có Thời Uyên, có Yêu Hoàng, chỉ cần xảy ra chút chuyện nhỏ thôi cả hai bên đều sẽ biết ngay.

 

Yêu Hoàng nghe vậy cười cười: ” Ngươi tưởng Tội Tiên kia cho rằng sẽ không ai biết chuyện hắn nhờ tiểu Mịch nhi hay sao? Hắn bảo Tuyết Mịch không nói, chẳng qua là hắn không muốn Thiên tộc biết Tiểu Long Quân có giao tình với hắn thôi, còn biết lo nghĩ cho Mịch nhi, lần này liền giúp hắn thõa ý nguyện vậy. “

 

Tiếp tục vui đùa tới tận cửa Ngự Thú cung, Tuyết Mịch mới ngăn Long Thập Thất lại: ” Thập Thất thúc thúc, thúc ở ngoài đợi con ở ngoài nha. “

 

Long Thập Thất khoanh tay nhìn xuống nhóc con: ” Cho thúc thúc một lý do không cho thúc vào. “

 

Tuyết Mịch nói: ” Đây là bí mật giữa con và Thanh Lộc, cho dù thúc là Thập Thất thúc thúc đi nữa cũng không thể tùy tiện tìm hiểu bí mật của người khác được, thế là sai đó ạ. “

 

Long Thập Thất ngồi xổm xuống nhìn nhóc: ” Vậy Thập Thất thúc thúc tôn trọng bí mật của con, con sẽ thích Thập Thất thúc thúc nhất đúng không? “

 

Tuyết Mịch thập phần chính trực nói: ” Con thích Uyên Uyên nhất. “

 

Tự ý thức được bản thân không thể so với người này, Long Thập Thất đành phải lùi lại một bước: ” Vậy thích thúc thúc thứ hai cũng được. “

 

Tuyết Mịch: ” Con thích Hoàng bá bá thứ hai ròi. “

 

Long Thập Thất miễn cưỡng lùi lại thêm bước nữa: ” Vậy còn thứ ba thì sao? “

 

Tuyết Mịch: ” Thứ ba là Lạc Linh nha, vốn con thích Lạc Linh thứ ba cơ, nhưng Lạc Linh nói không dám giành hạng với Hoàng bá bá nên con mới xếp Lạc Linh thứ ba. “

 

Không ngờ bản thân thậm chí còn chẳng bằng cả một thị nữ, trái tim như muốn vỡ vụn ra từng mảnh, vì không thể cạnh tranh với ba người đứng đầu, Long Thập Thất đành đem mục tiêu hạ xuống bậc thứ tư: ” Vậy thứ tư hẳn là Thập Thất thúc thúc đúng chứ, nếu còn dám nói người thứ tư con thích chính là tên Thanh Lộc kia, con có tin thúc thúc sẽ tuột quần vỗ mông con liền tại chỗ không! “

 

Tuyết Mịch hồn nhiên cười hì hì đáp: ” Xếp thứ tư chính là Cổ Khê thúc thúc ạ! “

 

Long Thập Thất lập tức trợn mắt: ” Ngay cả Cổ Khê cũng xếp trước thúc hả! Người dẫn con đi chơi mỗi ngày là ai? Thằng nhóc vô lương tâm này, con xếp ta thứ mấy chứ hả? Chắc cũng không tới mức cả Nghê Hoàng cũng xếp trước thúc đâu đúng chứ? “

 

Tuyết Mịch nghiêm túc nói: ” Trước đây con thích Thập Thất thúc thúc thứ năm á, nhưng do Thập Thất thúc thúc nói sẽ a ùm nuốt hết một ngụm tiểu linh cỏ nên con mới không thích thúc thúc nữa. Nhưng mà vì Thập Thất thúc thúc đã hứa về sau sẽ không ăn tiểu linh cỏ nữa nên con tha thứ cho thúc ròi, chỉ có điều thứ hạng của thúc thúc vẫn bị tuột á, hiện tại Nghê Hoàng tỷ tỷ xếp trước thúc một bậc. “

 

Tuyết Mịch nói xong cũng chạy tọt vào Ngự Thú cung luôn. Bỏ Long Thập Thất ngồi thất thần trên bậc thềm trước cửa Ngự Thú cung, bóng lưng hiu quạnh đầy chua xót.

 

Thanh Lộc tuy tưởng rằng Tiểu Long Quân nói sẽ thử giúp thì nhất định sẽ giúp y xin thử, nhưng không nghĩ tới Yêu Hoàng bệ hạ lại thật sự cho mình, nhìn Tiểu Long Quân mặt mày vui mừng vì hoàn thành xong việc, Thanh Lộc trong lòng cảm thấy có chút chua chát.

 

Tưởng rằng con đường phía trước sẽ mãi mãi tối tăm, nhưng không ngờ lại có một tia sáng bất ngờ lại chiếu xuyên qua.

 

Tuyết Mịch đưa bình rượu cho Thanh Lộc: ” Mau cầm lấy đi, chờ tới khi lễ mừng thọ của chủ nhân huynh, huynh có thể dâng lên cho ngài ấy. “

 

Tuyết Mịch nói xong liền lấy ra một quả mật tiên trắng hồng từ chiếc nhẫn Tiểu Bạch Long của mình. Đây là loại trái cây chỉ có ở Yêu giới. Lạc Linh nói rằng chỉ có cây Bàn Dao Tiên trong Yêu Thần Điện mới có thể kết trổ ra quả mật tiên này, ngàn năm mới kết trái một lần, số lượng ít ỏi nên đặc biệt hiếm gặp. Đây là loại quả nhóc yêu thích nhất hiện tại nhưng lại không thể ăn mỗi ngày được, cách vài ngày mới được ăn một lần thôi.

 

” Đây là quà mừng thọ đệ tặng cho chủ nhân của huynh. Mừng thọ phải nhận được thật nhiều quà mới vui chứ. ” Nhóc cũng nhận được rất nhiều quà trong lễ phá vỏ của mình, vui lắm luôn á.

 

Thanh Lộc đưa tay nhận lấy món quà từ Tuyết Mịch, trịnh trọng cảm tạ: ” Tiểu Long Quân, Thanh Lộc còn có chuyện muốn nhờ. “

 

……………

 

Tuyết Mịch ngồi trong sân đung đưa chiếc xích đu, thỉnh thoảng lại hướng sang bên kia hô: ” Uyên Uyên, nhìn xem con bay cao chưa này! “

 

Thời Uyên đang tựa lưng vào thành ghế sụp đọc sách dưới gốc cây khẽ ngước mắt nhìn thoáng qua, ừ một tiếng coi như đáp lời nhóc con, bình thản lật trang sách tiếp theo rồi lại chuyển tầm mắt trở lại cuốn văn tự trên tay.

 

Tuyết Mịch nhận được câu trả lời của Thời Uyên, chân nhỏ đẩy lực càng thêm hăng say kéo theo đống lá cây từ cành rơi xuống đất.

 

Lạc Linh bưng mâm điểm tâm mới làm đi tới, cười nói: ” Tiểu Long Quân, ngài hãy xuống nghỉ ngơi chút đi, cây hoa anh đào này đã rậm rạp mấy vạn năm, giờ chỉ mới mấy tháng đã gần như bị ngài vặt trụi rồi. “

 

Tuyết Mịch ngẩng đầu lên thấy cành cây vẫn um tùm tươi tốt, có trụi miếng nào đâu.

 

Tuy nhiên khi ngửi thấy hương thơm ngọt của món điểm tâm, cái bụng vốn đang bình thường bỗng lại có chút cồn cào, nhóc con nhảy xuống xích đu, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thời Uyên, một tay cầm đồ ăn nhẹ, một tay cầm nước trái cây, ăn đến no nê.

 

Thấy Thời Uyên vẫn một mực đọc sách, Tuyết Mịch tò mò tới gần: ” Uyên Uyên đang đọc gì dợ? “

 

Tuyết Mịch nhét đầy điểm tâm trong miệng nên có vài vụn bánh rơi xuống trang sách.

 

Thời Uyên nhẹ nhàng phủi đi mảnh vụn: ” Một số ghi chép linh tinh về Tam giới. “

 

Tuyết Mịch ăn hết điểm tâm trong tay, uống thêm ngụm nước trái cây, sau đó bò đến bên cạnh Thời Uyên dựa vào hắn nằm xuống, nghiêng người gác hai chân nhỏ lên đùi Thời Uyên, nắm cánh tay hắn giơ lên quàng qua người mình, khi cả người nằm lọt thỏm trong lòng hắn mới hỏi: ” Ghi chép về gì ạ?”

 

Thời Uyên để mặc nhóc con làm loạn trên người mình, chờ nhóc tìm được tư thế thoải mái nằm xuống, hắn nói: ” Một vị tu sĩ Nhân tộc ghi chép về những bí cảnh kỳ lạ mà hắn đã trải qua, đọc khá thú vị. “

 

Chơi đùa đã đời, ăn uống nô nê xong, giờ nằm lăn ra như vậy khiến Tuyết Mịch cảm thấy có chút buồn ngủ, nhóc con cố kìm nén cơn buồn ngủ nói với Lạc Linh: ” Nếu có người trong Ngự Thú cung hỏi về Thanh Lộc thì cứ bảo là ta giữ lại giữ huynh ấy lại chơi, hôm nay là lễ mừng thọ của chủ nhân huynh ấy, nên để huynh ấy dành nhiều thời gian cho chủ nhân của mình hơn… “

 

Tuyết Mịch nói một hơi không ngừng rồi thiếp đi, Lạc Linh lấy tấm chăn mỏng đắp cho Tiểu Long Quân, sau đó mới nhìn Thời Uyên: ” Thần Quân, vậy Thanh Lộc… “

 

Thời Uyên: ” Tiểu Long Quân nói như nào thì cứ làm như vậy. “

 

Lạc Linh nhanh chóng vâng lệnh rồi rút lui.

 

Sau khi Lạc Linh rời đi, Thời Uyên đặt cuốn sách xuống, nghiêng đầu nhìn nhóc con đang ngủ say mê cạnh mình, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt bầu bĩnh non mịn của nhóc con, ngữ điệu thập phần dịu dàng: ” Mới bé xíu mà lại lo nhiều chuyện như vậy. “

 

……………

 

Cấm U Viên không có lính canh, bởi vì không ai muốn tới đây, những tội đồ bị giam giữ ở đây cũng không có khả năng trốn thoát.

 

Một sợi xích thần sẽ xuyên qua thần cốt của người bị giam cầm, thần hồn đều bị khóa trụ.

 

Sợi xích thần này được liên thông trực tiếp tới Quỷ Vực của Hạ giới, thời thời khắc khắc luôn hút thần lực từ tội đồ để trấn áp Thiên Môn của Quỷ Vực và ngăn chặn Thiên Sát thoát ra ngoài.

 

Chủ nhân của Thanh Lộc, Lam Xuyên Thượng Thần đã bị nhốt ở đây hơn mười nghìn năm, đồng nghĩa với thần lực của hắn cũng đã bị tiêu hao hơn mười nghìn năm.

 

Muốn thành Thần không dễ, muốn Thần chết cũng không dễ, cho nên đây  được là một cách tra tấn cực hình dài hạn, nếu không phạm tội ác tày trời sẽ không dễ bị tống vào Cấm U Viên.

 

Tội lỗi của Thanh Lộc quá nhỏ so với tội tày trời kia nên y chỉ bị kết ấn Thiên Phạt và làm những công việc thấp kém nhất trong các cung ở Thiên giới.

 

Gặp lại chủ nhân sau hàng ngàn năm, Thanh Lộc không kìm được rơi nước mắt. Chủ nhân của y, Lam Xuyên Thượng Thần từng là một người sáng như trăng đêm, gió nhẹ núi sông thậm chí không bì được một phần phong thái của ngài, ấy vậy mà bây giờ lại ốm yếu, gầy gò tiều tụy như vậy, y phục trên người mỏng manh rách rưới như mảnh giẻ lau.

 

Thanh Lộc không dám gọi ngài, chỉ dám lặng lẽ lau nước mắt rồi từ từ tiến tới gần.

 

Lam Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu cố nhìn bóng người đang bước tới, phải mất một lúc hắn mới nhận ra là Thanh Lộc, sau đó mỉm cười yếu ớt, âm thanh khàn khàn khô khốc: ” Vì sao lúc đó lại không…nghe lời… “

 

Thanh Lộc tránh né nhưng nhát chém gió trong Cấm U Viên, đi đến trước mặt Lam Xuyên Thượng Thần, lấy ra rượu Tình Sa và quà mừng thọ của Tuyết Mịch: ” Bình rượu này là nhờ Tiểu Long Quân giúp ta lấy được, Tiểu Long Quân nói rằng lễ mừng thọ phải nhận được quà mới vui vẻ được, đây là quà của Tiểu Long Quân. “

 

” Hôm nay cũng là nhờ Tiểu Long Quân giúp ta ra khỏi Ngự Thú cung, cho ta được tự do chốt lát. “

 

Nhìn hai món đồ trong tay Thanh Lộc, Lam Xuyên bị xiềng xích trói xuyên qua tứ chi, giọng nói đầy hoài niệm: ” Long tộc lại có Tiểu Long Quân? Năm đó, con trai của Tuần Lệ cũng khoảng trăm tuổi rồi đi. “

 

Thanh Lộc cắt quả linh quả đưa tới bên miệng Thần Quân. Đôi môi khô tróc thiếu nước của hắn giờ đã ướt đẫm nước trái cây, khiến chúng trở nên hồng hào hơn.

 

Lam Xuyên vẫn dịu dàng nhìn y như xưa: ” Đi đi, Thanh Lộc, điều mà ta hối hận nhất chính là năm đó đã thu nhận ngươi. “

 

Thanh Lộc mỉm cười, nước mắt lại lăn dài: ” Nhưng Thanh Lộc không hối hận. “

 

Thời gian có hạn, Thanh Lộc không dám trì hoãn, cho Lam Xuyên ăn linh quả xong, sau đó rót một chén Tình Sa: ” Thần Quân, đây là loại rượu khi xưa ngài thích nhất. “

 

Nhìn màu rượu xanh nhạt, Lam Xuyên nháy mắt tựa như trở lại mấy vạn năm trước, một hồi ký ức kia hệt như giấc mộng mấy ngàn năm: ” Ảo cảnh biển xanh khó làm tình, trong mộng tìm một điểm chu sa, không ngờ, lại có một ngày ta có thể uống được loại rượu này… “

 

Thanh Lộc chưa kịp đưa rượu đến bên miệng Lam Xuyên thì có một luồng linh lực mạnh mẽ đã ập vào y.

 

Thanh Lộc mặc dù là Thượng Tiên, nhưng tu vi của y đã bị phong bế, hơn nữa ấn Thiên Phạt cũng đã rút không ít tu vi của y trong mười nghìn năm qua, bởi vậy y căn bản không thể né được nhát chém sắc bén kia, trực tiếp hưởng trọn cả nhát. 

 

Rượu Tình Sa đổ đầy khắp nền đất,  Thanh Lộc bị đánh bay đến rìa Cấm U Viên, suýt chút nữa rơi xuống vực Vạn Kính Uyên.

 

Vực thẳm Vạn Kính Uyên dưới Cấm U Viên là nơi mà ngay cả các vị Thần cũng dễ dàng bị xé nát thần hồn vạn kiếp bất phục, rớt xuống lập tức hồn phi phách tán, thi cốt vô phục.

 

Thanh Lộc phun ngụm máu ngẩng đầu nhìn người vừa tới, đồng tử của y lập tức co rút lại, người kia chính là Giả Huyên, Tam Hoàng Tử của Thiên Đế.

 

Giả Huyên thậm chí không thèm liếc mắt qua Thanh Lộc, hai hộ vệ đi theo rất thuần thục dựng lên kết giới, Giả Huyên đi vào kết giới, đưa tay đặt trên trước trán của Lam Xuyên, một dòng thần lực dồi dào không ngừng bị Giả Huyên rút lấy chuyển thành của mình.

 

Thanh Lộc không bao giờ nghĩ rằng chủ nhân của mình ngoài việc chịu đựng sự trừng phạt từ Thiên giới ra còn bị Tam Hoàng Tử biến thành vật tu luyện của hắn, nhiều năm nay, tu vi của Tam Hoàng Tử tăng vượt bậc, mọi người đều nói hắn ta không bao lâu nữa có thể sẽ độ kiếp hóa Thần.

 

Không nghĩ tới tu vi của Tam Hoàng Tử thế mà lại được rút từ là chủ nhân y!

 

Hai mắt Thanh Lộc đỏ ngầu, y cố sức bò dậy lao tới ngăn cản, nhưng y còn chưa kịp đến gần thì đã bị hai tên hộ vệ kia đánh ngã xuống đất.

 

Ánh mắt lạnh lùng của Giả Huyên quét qua y, giọng điệu đầy lạnh lẽo: ” Xử lý sạch sẽ. “

 

Thanh Lộc bị thương nặng, nhưng vẫn cố gắng bò dậy ngăn cản: ” Mau buông chủ nhân của ta ra! “

 

Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên, Lam Xuyên thậm chí không thèm phản kháng, chỉ đưa mắt nhìn Thanh Lộc, trong mắt hắn lần lượt là đau lòng, áy náy, tiếc nuối, hối hận, cuối cùng hóa thành hai chữ phức tạp: ” Ngươi cút! “

 

Giả Huyên cười khẩy: ” Đã đến tận đây rồi thì đừng hòng chạy thoát. Muốn trách thì hãy trách hắn ta đã thấy thứ vốn không nên thấy. “

 

Giả Huyên nói xong, hắn dùng một tay trực tiếp tóm lấy Thanh Lộc vào kết giới, chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt bị bóp chặt trong tay, chỉ cần dùng sức một chút thôi thì con linh lộc này lập tức sẽ biến thành một con hươu chết.

 

Loại cảm giác làm nhục này khiến cho đôi mắt của Giả Huyên dần dần nhiễm màu đỏ tươi.

 

Lam Xuyên không màng đến xương cốt và thần hồn của bản thân đang bị xé nát đau đớn, hắn nâng bàn tay gầy trơ xương của mình lên, nắm lấy cổ tay Giả Huyên, đôi con người không chút gợn sóng lộ ra sát khí lạnh băng: ” Ngươi không nên chạm vào hắn. “

 

Thời Uyên đang ôm Tuyết Mịch ngủ trưa đột nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó, tất cả vị Thần trên Thiên giới đều khựng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

 

Tuyết Mịch bị động tác ngồi dậy của Thời Uyên đánh thức, nhóc con dụi dụi mắt ngáp một cái, thấy Thời Uyên cau mày nhìn trời, nhóc thắc mắc hỏi: ” Uyên Uyên, sao vậy ạ? “

 

Thời Uyên ôm Tuyết Mịch vào lòng, đứng dậy: ” Thượng Thần chết, Thần mới xuất hiện. “

 

==================================

 

Translator & Editor: bwijes

 

Thanks for reading

 

Enjoy~


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!