Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời

Chương 12: Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

 

Editor: Trang Thảo.

 

Là chạy đi ăn chơi đàng đi3m à?

 

Lục Sơn Hà hài lòng gật đầu, có một loại cảm giác vui mừng như một đứa trẻ cuối cùng cũng trưởng thành, không còn chỉ biết vùi đầu vào công việc nữa.

 

Mà bên kia, Tiểu Trịnh hoàn toàn không biết mình đã bị sếp thân yêu dán nhãn "trưởng thành". Lúc này, hắn đang dẫn theo một nhóm vệ sĩ áo đen, giằng co với một đám lưu manh.

 

Trong bãi đỗ xe ngầm tối đen, hai phe căng thẳng đối đầu.

 

Gã "đại ca" kéo tay áo lên, hếch mũi, chỉ vào một trong những vệ sĩ cao to nhất bên phía đối diện: “Mày…”

 

Còn chưa kịp chửi xong, một luồng ánh sáng mạnh bất ngờ chiếu thẳng vào mặt hắn.

 

Bảo vệ khu thương mại ngậm điếu thuốc, xách theo đèn pin, thao thao nói bằng giọng địa phương lưu loát: “Này, bên kia! Đánh nhau phải không? Đứng yên đó, tôi lập tức báo cảnh sát bắt hết bây giờ.” Vừa nói vừa chạy chậm về phía họ.

 

Đám lưu manh và vệ sĩ áo đen đưa mắt nhìn nhau.

 

Còn chần chờ gì nữa, chạy mau!

 

Nhưng bọn chúng chưa kịp chạy bao xa, đã bị nhân viên an ninh tới nhanh hơn chặn lại…

 

---

 

Lục Sơn Hà nhận được điện thoại của Tiểu Trịnh, không ngờ lần này anh lại phải đi đón Tiểu Trịnh, chứ không phải Tiểu Trịnh đến đón anh.

 

Thực ra cũng không thể trách Tiểu Trịnh. Tác giả miêu tả vị trợ lý này ít đến đáng thương, trong thế giới của hắn dường như chỉ có mỗi tổng giám đốc. Đến mức bị tống vào đồn cảnh sát, hắn cũng chỉ có thể chờ Lục Sơn Hà đến cứu.

 

“Anh Lục phải đi sao?” Giang Niệm Viễn thấy anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, liền hỏi.

 

“Ừ, đi Cục Cảnh sát vớt người.”

 

Lục Sơn Hà khoác áo lên tay, đại khái kể sơ tình hình cho Giang Niệm Viễn nghe. Nói xong, anh quay đầu lại, cười nhẹ: “Thi đấu vất vả rồi, bơi rất tốt. Tôi đi trước.”

 

Truyện hay

 

Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!

 

Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.

 

Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.

 

Đời trước Lư Kiều Nguyệt nuôi phu quân đọc sách nhưng đến cuối lại bị phản bội. Sống lại, nàng muốn chọn 1 người thành thật, nhưng nào ngờ bị 1 kẻ mang danh "chơi bời lêu lổng" quấn lấy.

Giang Niệm Viễn nhướng mày, nhìn bóng lưng sắp rời đi của Lục Sơn Hà, chậm rãi lên tiếng: “Anh có xe không?”

 

… Đúng là không có thật.

 

Những ngày qua, toàn bộ sinh hoạt của anh đều do Tiểu Trịnh sắp xếp đâu vào đấy, anh căn bản không cần tự mình lái xe.

 

Lúc này, nhân viên lễ tân mặc váy trắng, Đào Du, nhẹ nhàng đi ngang qua, giọng điềm tĩnh: “Trạm xe buýt trước cổng trường có tuyến 502 đi tới đồn cảnh sát.”

 

Nói xong, cô lại lặng lẽ rời đi, không màng đến công lao hay danh tiếng.

 

Giang Niệm Viễn nhìn theo bóng lưng cô, rồi quay sang nói: “Vậy tôi sẽ đi cùng anh. Chuyện này vốn cũng có liên quan đến tôi.”

 

Lục Sơn Hà suy nghĩ một chút. Bản thân đúng là không có kinh nghiệm trong chuyện này, có thêm một người đi cùng để hỗ trợ cũng tốt, liền gật đầu đồng ý. Hai người sóng vai đi về phía cổng trường trong màn đêm yên tĩnh.

 

Sau đó, Lục Sơn Hà lại một lần nữa rơi vào trạng thái tự bế. Đến lúc này, anh mới nhận ra rằng Giang Niệm Viễn – người nhỏ hơn anh tận mười tuổi – lại cao hơn anh một cách đáng kể. Anh chỉ đứng ngang tầm mắt cậu.

 

Tác giả, ngài bất công quá rồi!

 

Cùng lúc đó, Giang Niệm Viễn cũng chìm vào trầm mặc. Nhìn vị tổng giám đốc bá đạo đang vô cùng thuần thục lên xe buýt công cộng, cậu không biết nên nói gì cho phải.

 

Trên xe buýt gần như không có ai, chỉ có một đôi tình nhân trẻ đang dựa vào nhau khe khẽ trò chuyện, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên.

 

Lúc này, xe đã ra khỏi khu vực trung tâm trường học, không còn những tòa nhà dày đặc, cũng không có các tòa văn phòng chọc trời. Chỉ còn lại hàng cây ngô đồng xanh um bên đường, ánh đèn đường vàng vọt, cùng những quầy hàng ven đường bốc hơi nóng hổi.

 

Lục Sơn Hà dựa vào cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

 

Giang Niệm Viễn ngả lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát gương mặt nghiêng của người bên cạnh.

 

Năm tháng tĩnh lặng, cảnh đẹp ý vui.

 

“Kít...”

 

Xe buýt lắc lư rồi dừng lại ven đường. Tài xế xuống kiểm tra một hồi, sau đó quay lên xin lỗi:

 

“Xe gặp chút trục trặc rồi, phiền mọi người xuống chờ chuyến tiếp theo. Thật sự xin lỗi.”

 

Đúng là loạn càng thêm loạn.

 

Lục Sơn Hà thầm nghĩ, vận may này đúng là không ai sánh bằng.

 

Xuống xe không xa chính là một trạm dừng xe buýt khác. Anh đi đến đó, ngửa đầu xem lịch trình tuyến xe, không để ý rằng người phía sau đã rời đi.

 

Lúc này, Giang Niệm Viễn đang cầm trong tay một ly trà sữa.

 

Đây là tiệm trà sữa mà cậu thường nghe mấy nữ sinh trong lớp nhắc đến – hương vị thơm ngon, ngọt dịu mà không ngấy. Chỉ là tiệm này nằm hơi xa trường học, không phải lúc nào cũng có cơ hội mua.

 

Khi xuống xe, cậu vô tình nhìn thấy tiệm trà sữa này. Nhớ lại buổi sáng trước đó, khi thấy Trịnh Tấn mua bữa sáng cho Lục Sơn Hà, cậu phát hiện vị tổng giám đốc này hình như rất thích đồ ngọt, đặc biệt là hương vị sữa.

 

Vậy nên, ly trà sữa này, chắc anh sẽ thích.

 

Khi Giang Niệm Viễn quay lại trạm xe buýt, vừa hay Lục Sơn Hà cũng xoay người, nghiêm túc nói:

 

“520.”

 

“Cái gì?” Giang Niệm Viễn giật mình, suýt nữa đánh rơi ly trà sữa trong tay.

 

Truyện tranh hot

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

Lục Sơn Hà chỉ vào bảng lộ trình xe buýt bên cạnh: “Tuyến 502 chuyến tiếp theo phải chờ 18 phút. Tuyến 520 chỉ cần 8 phút, mà nó cũng đi ngang đồn cảnh sát. Chúng ta đi 520 luôn cho nhanh.”

 

“… À… Được.”

 

Giang Niệm Viễn hơi có chút ngại ngùng, im lặng một lát rồi đưa ly trà sữa trong tay cho đối phương.

 

Việc mua trà sữa hình như trước nay đều là nam sinh mua cho bạn gái. Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy tai mình hơi nóng lên.

 

Lục Sơn Hà nhận lấy ly trà sữa, ngạc nhiên hỏi: “Trà sữa? Cậu không mua cho mình sao?”

 

Anh cắm ống hút vào nắp ly, uống một ngụm, rồi khen: “Đây là ly trà sữa ngon nhất tôi từng uống. Cảm ơn.”

 

“Anh thích là được rồi, tôi không thích đồ ngọt.”

 

Lục Sơn Hà tìm trong túi đựng trà sữa một chiếc ống hút khác, cắ m vào ly rồi đưa cho Giang Niệm Viễn: “Uống một ngụm đi, thi đấu lâu như vậy mà vẫn chưa uống nước.”

 

Giang Niệm Viễn vươn tay nhận lấy, lén xoay ly trà sữa một vòng rồi mới cúi đầu uống một ngụm qua chiếc ống hút còn lại.

 

Ngọt quá.

 

Lục Sơn Hà cúi đầu xem giờ trên điện thoại, không chú ý đến hành động nhỏ của Giang Niệm Viễn. Khi vừa ngẩng đầu lên, liền thấy cậu đang mỉm cười.

 

“Ngon không?” Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy ý cười.

 

Giang Niệm Viễn gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, rồi đưa trà sữa trở lại.

 

Đến khi Lục Sơn Hà uống hết ngụm cuối cùng, xe buýt tuyến 520 cũng chậm rãi cập bến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!