Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 147: Thâm cung thiết phục


trước sau

Đường nhìn của Mộ Tiêu Thư nhìn tại trản rượu dừng lại một cái chớp mắt, sau đó lớn tiếng phân phó cung nữ: "Còn không mau nhặt lên? Nếu như đập bể, nương nương còn dùng cái gì tưới khổ tâm của nàng? Nhanh đi!"

Một danh cung nữ đứng bên cạnh bị giọng của Mộ Tiêu Thư hù dọa, cư nhiên thực sự xoay người lại nhặt trản rượu, thẳng đến thu được ánh mắt của cung nữ khác, nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vã quỳ xuống.

"Cút! Đều cút ra ngoài cho bổn cung!" Liễu phi cả tiếng hô quát, các cung nữ toàn bộ đi ra.

Chờ người đi, Liễu phi nhìn về phía Mộ Tiêu Thư nói: "Ngươi hận ta."

"Không hận, chỉ bất quá ta lòng dạ hẹp hòi, ai thiếu ta, ta cuối cùng là tính toán chi li nhớ ở trong lòng. Nương nương, ngươi đã làm chút gì bản thân rõ ràng, chỉ có trả lại sổ sách, ta mới có thể giải sầu, mới có thể ngồi xuống cùng người giải buồn."

"Ha ha ha ha!" Liễu phi ngửa đầu cười như điên, "Mộ Tiêu Thư, ngươi cho là mình thực sự là căn thông a! Bổn cung làm hết thảy đều là hoàng thượng bày mưu đặt kế, ngươi nếu là muốn ghi hận, tại sao không đi ghi hận trên đầu hoàng thượng?"

"Nương nương nói như thế nào xuất lời đại nghịch bất đạo như vậy? May mà ở đây không có người ngoài, ta cũng sẽ không đến trước mặt hoàng thượng cáo trạng. Bất quá có một chút ta muốn nhắc nhở nương nương, chó làm người, lúc loạn phệ, phải chuẩn bị tốt. Ta xem nương nương cũng không có giác ngộ này, đây không phải là hảo cẩu gây nên, nương nương nên nhớ kỹ lời ta đã nói mới đúng."

Bộ ngực đầy đặn của Liễu phi trên dưới phập phồng, nàng đây là tức giận. Mộ Tiêu Thư thật lo lắng nàng sẽ bởi vì tức giận quá độ mà ngất đi, bất quá đây là nàng suy nghĩ nhiều. Liễu phi không chỉ có không có vựng, nàng cuối cùng còn nhịn xuống, ngồi xuống châm cho mình một chén rượu.

"Ngươi cho là ngày sau ngươi có được chỗ nào tốt? Bất quá cũng là rập khuôn theo bổn cung, thậm chí ngay cả bổn cung cũng không bằng."

"Nương nương quá lo lắng."

"Ngươi không tin? Khanh khách lạc..." Liễu phi cười đến vai loạn chiến, "Rất nhanh ngươi sẽ thấy được..."

Lời của Liễu phi càng nói càng quỷ dị, Mộ Tiêu Thư nghe được mạc danh kỳ diệu. Nói nàng rập khuôn theo nàng, nói nàng rất nhanh thì sẽ thấy, chẳng lẽ...

"Mộ cô nương uống chén trà kia, sẽ không phát giác không đúng chỗ nào sao?"

Sắc mặt của Mộ Tiêu Thư phút chốc thay đổi, như ném xuống một năng thủ sơn dụ, đem ly trà bỏ qua.

"Ngươi hạ độc trong trà?"

Liễu phi mở miệng mà cười: "Không sai, ngươi cảnh giác quá nặng, bổn cung sợ không chế phục được ngươi. Điểm mê dược này giá trị thiên kim, là hoàng thượng tìm lực mạnh khí lấy được, liền vì mê một mình ngươi nữ tử nho nhỏ."

Liễu phi không nói, Mộ Tiêu Thư còn thật không biết bản thân trúng độc. Bởi vì nàng hiện tại dùng thân thể khôi lỗi, khôi lỗi cũng sẽ hư hao, thế nhưng độc, thương cũng không thể lập tức để nó mất đi lực hành động.

Tỉ như nói khôi lỗi thụ thương, sẽ gia tốc hư hao của nó, nhưng trừ phi chém rơi tay chân của nó, bằng không nó không cảm giác được đau, hành động cũng sẽ không bởi vậy bị nghẹt. Đây là chỗ bất đồng của khôi lỗi so với người.

Hôm nay cũng giống như vậy, nếu nàng trúng thuốc mê, vậy...

Đầu của Mộ Tiêu Thư đột nhiên lung lay, vội vã đưa tay đỡ trán của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ta không tin, làm sao có thể, rõ ràng một điểm mùi cũng không có."

"Ha ha ha ha, ngươi không biết sao? Có chút dược là chuyên môn hạ trong nước trà, ngươi không sẽ phát hiện bất luận cái gì không thích hợp, chúng nó sẽ chỉ làm trà có thêm hương mà thôi."

Liễu phi đứng lên, lúc này Mộ Tiêu Thư đem hành động của mình phát huy đến giai đoạn thứ hai, từ giả cháng váng đầu đến xụi lơ.

Liễu phi thấy thế lộ ra nụ cười đắc ý, nói rằng: "Ngươi đừng trách bổn cung, lần trước sự kiện kia chưa làm tốt, hoàng thượng đối với bổn cung đại thông tính tình. Không phải là bổn cung xem thường hoàng thượng, nhưng đầu óc của hoàng thượng thực sự so với mũi kim còn nhỏ hơn, sự kiện kia, hắn lãnh đạm với bổn cung. Bất quá, hiện tại bổn cung một cơ hội bù đắp..."

Mộ Tiêu Thư làm bộ muốn túm nàng, kết quả lại té xuống đất. Liễu phi cười ha ha, đi tới trước mặt nàng, nắm tóc của nàng.

"Đây vẫn chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau."

Liễu phi nói, trong tay cầm một bình dược. Nàng mở nắp ra, lấy là một viên dược.

"Thuốc này gọi khoái hoạt tán, chờ ngươi uống nó, đợi lát nữa có thể thăng thiên. Bổn cung hảo tâm, mang giường lớn của bổn cung cho ngươi mượn lắn một đêm."

Nàng nói đột nhiên cố sức nắm cằm của Mộ Tiêu Thư, đem dược hoàn kia để vào miệng Mộ Tiêu Thư!

Quản ngươi là mê dược hay khoái hoạt tán, khôi lỗi ở đây, nó đều có thể tuyển trạch không tiêu hóa! Viên thuốc kia vừa vào cái bụng khôi lỗi, đã bị tầng tầng bao vây lại, căn bản không có cách nào khác phát huy hiệu lực.

"Bổn cung biết ngươi nghe thấy." Liễu phi nói tiếp, "Chờ chút nữa, hoàng thượng sẽ tới đây, đến lúc đó thì có chuyện vui xảy ra."

Mộ Tiêu Thư vẫn không có lặp đi lặp lại nhiều lần nhắc tới "Hoàng thượng" Của nàng, khoái hoạt tán, hoàng thượng, ý đồ của bọn họ đã rất rõ ràng.

Thế nhưng vì sao? Chẳng lẽ Mộ Tiêu Thư nàng mị lực vô hạn, hoàng thượng bị nàng mê đến thần hồn điên đảo, nên muốn dùng phương thức này có được nàng?

Không không không, điều đó không có khả năng, bất quá suy đoán khác trái lại rất có thể, lung tú!

Liễu phi nói lòng của hoàng đế rất nhỏ, những lời này ước chừng là sẽ không sai. Lúc đầu hắn lấy Mộ Tiêu Chiêu làm mồi, đầu tiên là xử trí một nhi tử của mình, sau lại muốn thú Mộ Tiêu Chiêu tiến cung, hắn là vì cái gì? Là nhất kiện long bào a! Mà bây giờ, phát giác Mộ Tiêu Thư mới là người chế được long bào, vị hoàng đế này sẽ nghĩ như thế nào?

Nếu như hôm nay Mộ Tiêu Thư tại trong cung xảy ra chuyện, vậy nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Bọn họ có thể nói như vậy: Liễu phi mời Mộ Tiêu Thư tiến cung giải buồn, hoàng thượng tới hoàng thượng tới, nàng hạ dược hoàng thượng, câu dẫn hoàng thượng, thế cho nên...

Thuyết pháp có thể có rất nhiều loại, nhưng kết quả đều giống nhau, Mộ Tiêu Thư nàng sẽ tiến cung vi phi, hoặc là bị giết!

Mới vừa rồi Liễu phi nói nàng rất nhanh thì giống nàng...có thể thấy bọn họ là chuẩn bị để cho nàng tiến cung làm phi tử, hoàng đế có thể còn băn khoăn tay nghề của nàng, muốn để lại tiếp tục lợi dụng.

Nghĩ thông suốt những thứ này, ở trong lòng Mộ Tiêu Thư mắng một câu: Hảo một cẩu hoàng đế!

Đông Sóc hoàng đế hàng năm qua thọ thần, cũng không thấy Bắc Vọng phái hoàng tử nào đến, lần này phá thiên hoang địa đánh xuống thánh chỉ, để Đàm Hạo Uyên tự mình đi Đông Sóc một chuyến. Chỉ có đại sự như quốc yến vậy, mới mời hoàng tử công chúa nước lân bang. Nên Đàm Hạo Uyên đi chuyến này, thật ra là có dự mưu.

Cẩu hoàng đế chi khai Đàm Hạo Uyên, sau đó ở sau lưng đối với vị hôn Vương phi của hắn hạ thủ. Chờ Đàm Hạo Uyên trở về, tất cả đã định, tất cả chân tướng đều bị che giấu, đến lúc đó hắn ngoại trừ nuốt xuống khẩu ác khí này, biện pháp gì cũng không có.

Mà Đàm Hạo Uyên nếu như lúc này vẫn còn ở Bắc Vọng, việc hắn có thể làm rất nhiều.

Đàm Diệu Thành thiết kế tỉ mỉ như vậy, thực sự là dụng tâm dụng tâm lương khổ a. Vì đối phó thân nhi tử của hắn, vì một điểm vinh quang của đế vương, vì tham lam với lung tú, hắn thật đúng là dám làm, thật đúng là làm ra được!

Bọn họ dám làm mùng một, Mộ Tiêu Thư nàng liền dám làm mười lăm!

Muốn hủy cuộc sống của nàng? Dùng cuộc đời của nàng làm đẹp vinh quang của bọn họ? Bọn họ mộng đẹp! Nàng không chỉ có sẽ không để cho bọn họ như nguyện, còn muốn cho những người lặp đi lặp lại nhiều lần hại nàng này nếm thử tư vị đau.

Lúc này, Liễu phi ném Mộ Tiêu Thư, hô hai cung nữ tâm phúc tiến đến.

"Mang nàng đi tắm thay y phục."

"Vâng, nương nương."

Mộ Tiêu Thư cảm giác được mình bị hai cung nữ nâng lên, một người một bên, một bước một đi theo ly khai. Nàng mở mắt ra một khe, chỉ thấy Liễu phi lần thứ hai ngồi xuống, xốc bầu rượu lên, liền hướng trong miệng của mình rót.

Hai cung nữ không nói tiếng nào thay Mộ Tiêu Thư tẩy trừ thân thể, sau đó lại thay nàng đổi lại một thân xiêm y khinh bạc(Luna: Mỏng nhẹ), cuối cùng an trí nàng ở tại giường to trong tẩm điện của Liễu phi.

Mộ Tiêu Thư như sơn dương đợi làm thịt, cứ như vậy nằm ở nơi đó.

Hai cung nữ đi vào phục mệnh, không lâu sau Liễu phi trở lại. Nàng đứng ở trước giường, Mộ Tiêu Thư gương mặt của Mộ Tiêu Thư, phân phó cung nữ nói: "Hai người các ngươi qua bên ngoài coi chừng, hoàng thượng tới, thỉnh hoàng thượng tới nơi này."

"Vâng." Hai người kia lui xuống.

Liễu phi ngồi xuống đầu giường, nghễnh đầu đờ ra.

Dù cho nàng hoàn mỹ làm thành chuyện này, cũng chỉ có thể để cho nàng trong cung sống tốt một chút mà thôi. Nàng vẫn là đã định trước sẽ thất sủng, người trong cung đi đi tới tới, nhiệt nhiệt nháo nháo.

Liễu phi không có chú ý tới, lúc này Mộ Tiêu Thư đã lặng lẽ mở hai mắt ra, đồng thời đang không chớp mắt nhìn nàng.

Liễu phi tựa như một người nản lòng thoái chí, đã trải qua quá nhiều thất vọng, từ từ mất đi sức sống. Mộ Tiêu Thư nhìn một hồi, đột nhiên há mồm kêu: "Nương nương."

Liễu phi khởi điểm không có phản ứng, sau đó một cái giật mình đứng lên, há mồm muốn gọi người, thế nhưng đã quá muộn. Mộ Tiêu Thư một chưởng bổ vào gáy của nàng, Liễu phi mắt vừa lộn, ngất đi.

Mộ Tiêu Thư đem người mê đi, lập tức động. Mới vừa rồi thời gian nàng đang giả bộ, đã thử qua một lần, nàng có thể trở về trong APP, đi qua cải biến tướng mạo đặt ra hình dạng khôi lỗi đã qua điều chỉnh. Điều này thật sự là một ý kiến hay, bởi vì Mộ Tiêu Thư nghĩ tới một cách chơi rất thú vị.

Liễu phi không phải gạt nàng sao? Hoàng đế không phải là muốn ở chỗ này làm chuyện xấu sao? Vậy nếu như nàng cứ như vậy trốn đi, chẳng phải là thật không có thú vị, cũng quá tiện nghi hai người kia.

Mộ Tiêu Thư có nắm chắc quang minh chánh đại ly khai hoàng cung, thế nhưng hai người kia, nàng cũng không thể đơn giản bỏ qua.

" Liễu phi nương nương, mượn y phục của ngươi dùng một lát a."

Mộ Tiêu Thư hàm tiếu nói, động tác lưu loát trút y phục của Liễu phi xuống.

Đàm Diệu Thành ngày hôm nay tâm tình rất tốt, bởi vì vướng mắc của hắn thật lâu sắp giải khai. Chỉ cần giải khai vướng mắc này, hắn có thể tiếp tục trình diễn phụ từ tử hiếu, hết thảy đều viên mãn. Về phần người khác có viên mãn hay không, Đàm Diệu Thành chắc là sẽ không quản.

Lưu công công nói: "Hoàng thượng, không sai biệt lắm nên nghỉ ngơi."

"Ân." Đàm Diệu Thành đáp lời, "Đến chỗ Liễu phi đi."

Lưu công công có chút ngoài ý muốn, Đàm Diệu Thành đã nhiều ngày không có đi chỗ Liễu phi, lấy lý giải của hắn đối với Đàm Diệu Thành, còn tưởng rằng sau này cũng sẽ không đi...

Đàm Diệu Thành đến chỗ Liễu phi, cũng không cần cho người thông báo, trực tiếp hỏi nàng người ở nơi nào.

Hai cung nữ được phân phó nói: "Nương nương ở điện tẩm điện chờ hoàng thượng."

Đàm Diệu Thành hài lòng cười cười, đi nhanh hướng tẩm điện. Xem ra sự tình làm thành, Liễu phi lúc này cuối cùng cũng không để cho hắn thất vọng, có thể cho nàng một ít ban thưởng.

Đàm Diệu Thành vào tẩm điện, chỉ thấy Liễu phi trang phục ăn mặc, ngồi ở đằng kia uống rượu. Đàm Diệu Thành thấy bộ dáng của nàng nhiều rồi, trang phục như thế nào đi nữa cũng dẫn không dậy nổi hứng thú của hắn. Hắn nhìn phía giường lớn thất nội, kịch của tối nay ở đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!