Khởi Thanh cho người thu thập một ít xiêm y cùng vật thường dùng, tìm vài cái rương bỏ vào. Lúc này, một danh thân vệ của Đàm Hạo Uyên vội vã mà đến, đem một phong mật thư giao cho Đàm Hạo Uyên.
Đàm Hạo Uyên rất nhanh đọc xong, từ thần tình nhìn không ra bất kỳ biến hóa nào.
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Bổn vương đi ra ngoài một chuyến, nàng đến vương phủ trước."
Đàm Hạo Uyên đem mật thư thu vào, lại bảo vài thân vệ, phân phó bọn họ hộ tống Mộ Tiêu Thư, mình thì ly khai.
Mộ Tiêu Thư ở trên đường gặp Mộ Tiêu Chiêu, bị nàng ngăn lại.
Ánh mắt của Mộ Tiêu Chiêu xẹt qua cái rương, chần chờ mở miệng: "Muội muội này là chuẩn bị đi chỗ nào?" Dứt lời lại cẩn thận đánh giá trang phục của vài tên thân vệ.
Đàm Hạo Uyên lưu lại mấy người này ăn mặc xiêm y ám sắc thống nhất, biểu tình lãnh tuấn nghiêm túc, hộ vệ của Mộ phủ so với một trong số này, quả thực tựa như tiểu lưu manh đầu đường vậy không ra hồn.
"Đến Lân vương phủ một chuyết." Mộ Tiêu Thư ngắn gọn địa, "Không có việc gì ta đi trước."
"Chờ một chút." Mộ Tiêu Chiêu lại một lần nữa đem nàng ngăn lại, "Muội muội, ngươi nghe ta một câu, ngươi cùng Lân Vương điện hạ tuy rằng đã đính hôn, thế nhưng dù sao còn chưa thành hôn, ngươi cứ như thế qua đó, sợ là... Sợ là sẽ chọc phải chọc người nhàn thoại."
"Nhàn thoại?" Mộ Tiêu Thư cảm thấy lời này có chút ý tứ, "Nhàn thoại của ta phản chính đã đủ nhiều, cũng không sợ nhiều thêm chút nữa. Hơn nữa, sở dĩ có nhiều nhàn thoại như vậy, công lao của ngươi cũng là không nhỏ."
Mộ Tiêu Chiêu nghe vậy sắc mặt có chút bất hảo :" Ý của muội muội ta không hiểu? Muốn nói sự tình ở Anh Nguyên khi đó, lúc đó ta quả thực nên sớm một chút ngăn cản..."
"Tiểu thư, chúng ta cần phải đi, Vương gia sốt ruột chờ rồi."
Mộ Tiêu Thư gật đầu, nói: "Chuyện trước kia ta cũng không muốn nhắc lại, dù sao trong lòng người tự mình hiểu lấy, Khởi Thanh, chúng ta đi."
Mộ Tiêu Chiêu còn muốn ngăn cản, thế nhưng ý niệm trong đầu ở trong lòng vòng vo chuyển, vẫn bị nàng ép xuống. Nhìn bóng lưng của Mộ Tiêu Thư, trong lòng nàng rất không tư vị.
Từ lúc lễ cập kê qua đi, các hoàng tử đối với nàng càng phát ra nhiệt tâm, nhất là ngũ hoàng tử Đàm Tu Tuấn, hầu như đến tai mọi người đều biết, ngay cả một ít tiểu thư cũng bắt đầu ngoài sáng ngầm đem chuyện này ra đùa giỡn. Ngay cả Du vương Đàm Gia Dật, thái độ đối với nàng so với lúc trước càng thêm ân cần.
Theo lý thuyết, Mộ Tiêu Chiêu nên rất vui vẻ mới phải, là trong lòng của nàng luôn luôn có một chỗ cảm thấy bất mãn. Ngày hôm nay thấy Đàm Hạo Uyên, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Nàng muốn hắn chú mục, muốn quan tâm của hắn, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế được. Đây là tâm tư từ sau khi ở Anh Nguyên trở về mới xuất hiện.
Mộ Tiêu Chiêu hỗn loạn, chút bất tri bất giác mở miệng nói: "Kẻ ngu si kia vì sao vận khí tốt như vậy, chuyện gì tốt cũng để nàng chạm vào!"
Mặt của nàng là thế nào tốt? Đáng hận hơn chính là, lần kia trong quán trà, lại chính là Mộ Tiêu Thư cho nàng chật vật, Mộ Tiêu Chiêu thế nào cũng không quên được gương mặt đó của nàng, càng quên không được biểu hiện của Du vương lúc đó.
Nha hoàn nghe được nàng nói, hỏi nàng: "Tiểu thư, người ban nãy đang nói cái gì? Nô tỳ không có nghe rõ."
"Cút ngay!" Ánh mắt của Mộ Tiêu Chiêu lóe ra, nàng hiện tại nhu cầu cấp bách lực chú ý, đột nhiên hỏi, "Hà bao của ta đâu?"
"Hà bao đó... Nga, là tam tiểu thư đưa tới cái đó, nô tỳ nhận rồi."
"Nhận xong, ta phải đưa cho Du Vương điện hạ."
"Vâng, tiểu thư."
Mộ Tiêu Chiêu vừa đi ngagn bụi hoa, vừa hướng nha hoàn phân phó, một bên đi đến viện tử của mình. Ngay khi các nàng rời đi không lâu sau, từ bụi hoa cao, một thân y phục đỏ rực bước ra, chính là Mộ Tiêu Y.
Tròng mắt Mộ Tiêu Y suy tư chỉ chốc lát, quay đầu rỉ tai vài câu với nha hoàn mình, nha hoàn kia lập tức quá sợ hãi nói: "Tiểu thư, phu nhân nói qua, để chúng ta..."
"Ngươi không nghe lời của ta?" Mộ Tiêu Y lập tức nhướng cao mày, hung ba ba nói, "Ta không cần nha hoàn không nghe lời, ngươi nếu là không được, một mình ta đi làm."
"Không phải... Tiểu thư, thế nhưng phu nhân..."
"Phu nhân cái gì phu nhân! Nương ta nàng bất công như vậy, còn giam ta lâu như vậy, ta không có nàng nương như vậy! Nàng chỉ biết là hướng về Mộ Tiêu Chiêu, hoàn toàn không lo lắng ta, có bản lĩnh nàng cũng đừng nhận thức nữ nhi là ta nữa! Ngươi đến cùng có đi không?"
"Nô tỳ đi là được..."
Lúc này Mộ Tiêu Y mới thoả mãn, mang theo nha hoàn đi đến viện tử của Mộ Tiêu Chiêu.
Lúc này, Mộ Tiêu Thư đã ngồi mã xa đến Lân vương. Không lâu sau, nàng đang ở bên trong Lân vương phủ, đánh giá tất cả của vương phủ.
Lân vương phủ tọa lạc ở khu vực phồn hoa nhất khu vực phồn hoa nhất kinh thành Bắc Vọng, không chỉ có Lân vương phủ, còn có Du vương phủ, Ninh vương phủ cũng đều ở khu vực này. Trừ ba vương phủ ra, chỉ có quan to quyền quý trong triều trong kinh mới có cơ hội ở khu vực này.
Kiến trúc của Lân vương phủ lấy đại khí trang nghiêm vi phong cách chủ yếu, mới vào phủ, cảm giác đầu tiên chính là cảm giác áp bách cảm giác áp bách nó mang tới. Đừng nói chưa từng thấy qua, coi như là bộ phận quan viên trong triều, đại thể cũng khó tránh khỏi sẽ có loại cảm giác này. Ở điểm này, chỗ ngồi này vương phủ trái lại cùng chủ nhân của nó tương tự.
Nơi này hạ nhân cũng lễ độ. Mộ Tiêu Thư người xa lạ đột nhiên đến, bọn họ không có tò mò nhìn chằm chằm quan sát nàng, cũng không có nhỏ giọng nghị luận, thái độ cũng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa đúng. Dưới so sánh, cùng những hạ nhân kia Mộ gia kém xa.
Khởi Thanh đối với Lân vương phủ cũng rất quen thuộc, hiển nhiên ở qua chỗ này, người trong vương phủ nhìn về phía nàng, nhãn thần bao nhiêu nhu hòa. Một bên Khởi Thanh cho người đem đồ trên mã xa mang vào, một bên cho người thông tri Quế ma ma.
"Quế ma ma?" Mộ Tiêu Thư vừa nghe đã biết, vị này khẳng định không phải là nhân vật đơn giản.
Khởi Thanh giải thích: "Bên trong Lân vương phủ đều do Quế ma ma phụ trách, tiểu thư vừa tới, nơi ở các loại chuyện còn phải do Quế ma ma an bài."
Không bao lâu, Mộ Tiêu Thư liền gặp được vị Quế ma ma kia. Nàng nhìn qua không thấy già, hình dạng bốn mươi lăm tuổi, vừa nhìn, cùng những người khác của vương phủ có điểm tương tự, chính là sinh ra uy nghiêm.
Quế ma ma tiến lên đón, lộ ra dáng tươi cười hỏi: "Khởi Thanh, ngươi mang về vị tiểu thư này là. . ."
"Vương phi tương lai của vương phủ chúng ta, muốn tới vương phủ ở một lúc." Khởi Thanh trực tiếp nói.
Quế ma ma ồ một tiếng, sau đó lễ độ nhìn qua Mộ Tiêu Thư: "Nguyên lai là Mộ tiểu thư, lão thân đã sớm muốn gặp tiểu thư. Về phần nơi ở, tiểu thư thích hoa không? Hay là thích nơi có nước? Lân vương phủ chúng ta cái khác không dám nói, viện tử thì còn nhiều."
"Quế ma ma, ta ở đâu cũng được, ngươi xem rồi an bài đo."
"Nếu không như vậy, nhị tiểu thư Linh Hi các?"
Mộ Tiêu Thư không có ý kiến không có ý kiến, Quế ma ma liền chỉ huy hạ nhân của vương phủ đi thu thập, để cho bọn họ đem đồ mang qua đó, mình thì dẫn Mộ Tiêu Thư đến gian chính, để cho nàng nghỉ ngơi một hồi trước.
Trong lúc này, Quế ma ma kể lại hỏi thăm yêu thích của Mộ Tiêu Thư, như là vấn đề ẩm thực, Mộ Tiêu Thư nhất nhất đáp lại. Quế ma ma cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn biểu thị ngay mặt, thực đơn Mộ Tiêu Thư trước xem qua, thoả mãn sau mới có thể an bài.
Sau lại, có nha hoàn nói viện tử thu thập xong, Quế ma ma liền dẫn Mộ Tiêu Thư đến Linh Hi các. Đem Mộ Tiêu Thư an trí, lúc này mới ly khai.
Quế ma ma đi rồi, Mộ Tiêu Thư vấn Khởi Thanh: "Ở đây chỉ có một mình Vương gia ở sao?"
"Vâng, mẫu phi điện hạ đã mất nhiều năm, điện hạ quanh năm đóng ở biên quan, vừa không có thú phi nạp thiếp, nên vương phủ trên cơ bản đều bỏ trống. Chỉ có mấy vị phụ tá của điện hạ an trí trong phủ."
"Phải không?" Ánh mắt của Mộ Tiêu Thư trở nên sáng trong suốt, đưa tay kéo Khởi Thanh, động tác lại có lén lén lút lút ý tứ ở bên trong.
Khởi Thanh bị nàng kéo đến mạc danh kỳ diệu, chợt nghe thấy nàng nhỏ giọng có chút lén lút hỏi: "Vương gia nhà ngươi không có thú phi, cũng không có không có nạp thiếp, có hay không cái gì khác người?"
Khởi Thanh sửng sốt, sau đó liền hiểu ý của nàng, lại cố ý hỏi ngược lại: "Cái gì là cái gì khác người?"
"Ai nha, cũng tỷ như nha hoàn các loại nữ nhân, có chút quan hệ thân mật loại đó."
Khởi Thanh thổi phù một tiếng bật cười, sau đó lắc đầu: "Không có, điện hạ không quan tâm phương diện này lắm."
Mộ Tiêu Thư không biết Khởi Thanh nói thật hay giả, nhưng tóm lại câu trả lời này nàng vẫn là hài lòng, thậm chí còn hơi thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng, có một số việc, nàng không nhịn được. Hôm nay như vậy, ngược lại không cần ngược lại không cần nàng phí khí lực.
"Bất quá. . ." Khởi Thanh đột nhiên chần chờ mở miệng, như là nhớ ra cái gì đó.
"Ân?"
"Kỳ thực vương phủ còn một người."
Kỳ thực vương phủ còn một người ở."
Mộ Tiêu Thư ngẩn người, nếu còn có người ở, ban nãy thì tại sao không đề cập tới? Hơn nữa thân phận của người này cũng không phi thiếp của Đàm Hạo Uyên, cũng không phải phụ tá chi lưu, sẽ là ai chứ? Ai sẽ làm Khởi Thanh cố ý nói ra?
Không biết vì sao, bản năng Mộ Tiêu Thư cảm thấy đây là một nữ nhân/
"Tiểu thư có biết hay không? Điện hạ có vị huynh trưởng đồng mẫu bào, cũng đã từng là thái tử Bắc Vọng chúng ta."
Chuyện này Mộ Tiêu Thư biết, Bắc Vọng đã từng có một vị thái tử, là nhi tử đầu tiên của hoàng đế, tên là Đàm Hạo Cảnh. Tục truyền Đàm Hạo Cảnh cực thụ yêu thích của hoàng đế, thế nhưng sau lại hắn không kịp đợi muốn leo lên ngôi vị hoàng đế, dĩ nhiên mưu phản rồi!
Sau khi việc này phát sinh, hoàng đế tức giận, phái binh bao vây tiễu trừ. Đàm Hạo Cảnh chết vào trong loạn quân, sinh mẫu của hắn cũng chính là tiền hoàng hậu treo cổ thân vong, mẫu tộc Bạch gia bởi vì tham dự mưu phản, cơ hồ bị tàn sát hầu như không còn. Trong một đêm, Đàm Hạo Uyên mất đi hết tất cả người thân cận.
Chuyện này qua đi, hoàng đế trở nên nghi thần nghi quỷ, cũng không muốn lập thái tử. Mặc dù đại thần vô số lần dâng tấu, thái tử vị nhưng thủy chung chưa lập.
Bất quá, Khởi Thanh tại sao muốn nhắc tới vị thái tử dĩ cố này? Hắn và người nàng muốn nói có quan hệ gì?
"Thái tử năm đó thân vong, thái tử phi tìm chết, muốn theo thái tử điện hạ, bị chủ tử cứu lại, sau lại liền an trí ở tại trong vương phủ."
Mộ Tiêu Thư nghe xong sửng sốt, một tiểu thúc, một tẩu tẩu? Một viên bát quái chi tâm cường đại của nàng lập tức hoạt dược, não vừa bổ ra tiết mục không hòa hài, mặc dù một trong số đối tượng là là vị hôn phu của nàng, điều này làm cho nàng có chút khó chịu.
"Tiểu thư?" Khởi Thanh thấy Mộ Tiêu Thư thất thần, nhỏ giọng kêu.
Mộ Tiêu Thư hoàn hồn, nói: "Nếu nàng ở quý phủ, ta đây có đúng hay không đến đó viếng thăm nàng?"
"Không cần, tiểu thư dù cho muốn gặp, nhất thời cũng là không thấy được."
"Vì sao?"
"Trong lòng thái tử phi không bỏ thái tử xuống được, không muốn ở Lân vương phủ lâu dài, không lâu sau, đến Tịnh Nguyệt am, tu hành, chuyên tâm lễ Phật, rất ít hồi Lân vương phủ."