Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 10: Ngả bài, ngươi nghĩ muốn cái gì


trước sau

Lâm phu nhân chưa từng nghiêm túc với Lâm Sơ Cửu, nàng căn bản sẽ không đề phòng Lâm Sơ Cửu, tâm sự của nàng tuy không đến mức được viết trên toàn bộ khuôn mặt, nhưng trong mắt lại hiện ra một ít......

Khinh miệt, khinh thường, hận ý, sát ý......

Hết thảy đều không thoát khỏi ánh mắt Lâm Sơ Cửu: Ài, vị mẹ kế này, hận đối với nguyên chủ thật đúng là không phải giống nhau, hạ độc dược mãn tính còn ngại không đủ.

Lâm Sơ Cửu thở dài trong lòng, nói, "Phu nhân, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, mấy năm nay ngươi cho ta ăn cái gì, ngươi cho ta hằng ngày ăn thêm vài cái lặt vặt gì, ngươi so với ta phải rõ ràng hơn, ta nghĩ ngươi hẳn là không muốn để những người khác biết?"

"Sơ Cửu, ngươi đang nói cái gì? Mẫu thân nghe không hiểu." Lâm phu nhân thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, trên mặt không có một tia sơ hở, đương nhiên, ánh mắt cũng không toát ra nửa điểm bất đồng.

Đây mới là cao thủ diễn kịch chân chính, nhưng Lâm Sơ Cửu không có ý thưởng thức vở diễn của nàng, "Phu nhân muốn diễn kịch, ta không có ý kiến. Bất quá hiện tại ta không có hứng thú, bồi mẹ con ngươi diễn cái tiết mục thâm tình gì. Ta ngày mai sẽ phải xuất giá, trong mười mấy năm qua ta cũng chịu đủ rồi, hôm nay ta nghĩ làm như thế nào, thì sẽ làm như thế ấy......"

Lâm Sơ Cửu lời trong lời ngoài, đều ám chỉ lúc trước nàng đã bồi Lâm phu nhân diễn kịch, mà nàng không phải là người ngu ngốc như trong tưởng tượng của Lâm phu nhân như vậy.

Lâm phu nhân không muốn tin, nhưng nhìn thấy con ngươi trong trẻo sắc bén của Lâm Sơ Cửu, không biết vì sao, trong lòng không nhịn được sợ hãi, trong đầu không tự chủ được bỗng hiện lên lời nói của đích tỷ nàng trước khi chết đã nói với nàng: "Muội muội, tỷ tỷ cầu nhân nghĩa có nhân nghĩa, quay lại cũng không oán giận."

Lâm phu nhân có cảm giác, tỷ tỷ nàng vẫn luôn biết sự việc nàng đã âm thầm làm, nhưng cố tình không nói, nhìn nàng giống như một vai hề nhảy nhót nơi đó, hiện tại Lâm Sơ Cửu cũng cho nàng cảm giác giống như thế......

Lâm phu nhân phát hiện, đối mặt với Lâm Sơ Cửu, nàng bỗng nhiên thấy sợ hãi!

Không, sẽ không, nàng sao có thể hoá trang......

Lâm phu nhân ưỡn ngực, há mồm muốn biện giải, căn bản Khả Lâm Sơ Cửu không cho nàng cơ hội này: "Phu nhân, ngày mai ta phải xuất giá, không biết của hồi môn của ta ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"

Của hồi môn là tài sản riêng của nữ tử, tương lai gả cho trượng phu, là một Vương gia tàn phế lại bị hoàng thượng đề phòng, trên tay có tiền bạc mới dễ hành sự.

"Cái gì, của hồi môn?" Lâm phu nhân hoàn toàn bị Lâm Sơ Cửu làm cho ngốc: Nàng rốt cuộc là có ý tứ gì? Nàng rốt cuộc là biết bao nhiêu?

"Đúng rồi, phu nhân, danh sách của hồi môn của ta đâu? Ta còn chưa nhìn thấy đâu." Lâm Sơ Cửu duỗi tay, vẻ mặt vô tội, nhưng ánh mắt ngầm nhìn về phía tàn canh, ý vị mười phần uy hiếp.

Lần này, Lâm phu nhân cố gắng tự an ủi bản thân, đôi mắt trở nên tăm tối vì không thể nào lừa dối được Lâm Sơ Cửu......

Lâm Sơ Cửu biết, nàng vẫn luôn biết, nhưng tiện nhân này vẫn làm bộ làm tịch dụ dỗ nàng, lừa nàng!

Thật là đáng chết!

Móng tay Lâm phu nhân khảm vào bàn tay, nhưng nàng lại không có cảm giác đau, lúc này Lâm phu nhân vô cùng phẫn nộ, thân mình không ngừng run rẩy.

Nàng cư nhiên bị người chơi nhiều năm như vậy, mấy năm nay nàng vẫn luôn xem Lâm Sơ Cửu như một ngốc tử, kết quả từ đầu tới cuối nàng mới là ngốc tử.

Nghĩ đến Lâm Sơ Cửu mấy năm nay, có khả năng ở trong bóng tối chê cười nàng, Lâm phu nhân hận không thể xé xác Lâm Sơ Cửu, nhưng......

Hiện tại nàng không thể làm gì, nàng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Lâm Sơ Cửu đắc ý ngồi ở chỗ kia, lấy tư thái người thắng cuộc mà trào phúng nàng.

Thật đáng hận nha!

Hai mắt Lâm phu nhân đỏ bừng, Lâm Sơ Cửu nửa điểm cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm nói: "Phu nhân, đừng nhìn ta như vậy, ngày mai ta đã phải xuất giá, nếu như hôm nay xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao giải thích cùng hoàng thượng đây? Làm sao giải thích cùng Tiêu Vương? Lại làm sao mà tiếp tục hiền thê lương mẫu của ngài a?"

Bộ dáng thuần lương kia, muốn nói có bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.

"Sơ, Sơ Cửu." Lâm phu nhân đè nén ý muốn giết người trong lòng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Hiện tại nàng không thể giết Lâm Sơ Cửu, trước tiên chỉ có thể trước trấn an người, về sau lại nghĩ cách!

Nghĩ muốn cái gì?

Đây thật đúng là một vấn đề khó khăn......

Lâm Sơ Cửu thật đúng là không hề nghĩ tới, chính mình muốn cái gì, nàng đem sự tình nói ra, chỉ là muốn cảnh cáo vị mẹ kế một chút, miễn cho vị dì này, không có việc gì thì đừng sử dụng chiêu thuật. Bất quá......

Hiện tại nhân gia đã chủ động nói ra, Lâm Sơ Cửu không ngại kiếm một ít tiền của phi nghĩa.

Xin hãy tha thứ cho nàng cả đời đều là một thường dân nhỏ, vẫn luôn là một người đơn giản, ngoại trừ tiền thật đúng là không có gì có thể khiến cho nàng có cảm giác an toàn.

Lâm Sơ Cửu tin rằng, của hồi môn Lâm phu nhân cho nàng sẽ không ít, nhưng của hồi môn là của hồi môn, vốn riêng là vốn riêng, Lâm Sơ Cửu không ngại có thêm một chút vốn riêng nữa.

Nhìn khăn trong tay Lâm phu nhân, đều đã xoắn thành đoàn, Lâm Sơ Cửu vui lòng mở miệng: "Phu nhân, phụ thân làm quan nhiều năm như vậy, ta tin rằng gia sản của gia đình khá tốt, phu nhân lại cho ta thêm một chút vốn riêng thì như thế nào?"

"Ngươi muốn nhiều hơn?" Lâm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, có thể sử dụng bạc để giải quyết vấn đề, đều không thành vấn đề.

Bao nhiêu?

Lâm Sơ Cửu lại không biết gia sản Lâm gia có bao nhiêu, nàng làm sao biết muốn bao nhiêu, mới có thể làm Lâm phu nhân đau mình.

Đàm phán là một kỹ năng kỹ thuật, Lâm Sơ Cửu tuy rằng không hiểu về đàm phán, nhưng ở hiện đại mưa dầm thấm đất nên ít nhiều cũng biết một chút.

Lâm Sơ Cửu không hé răng, mà là cao thâm khó đoán nhìn Lâm phu nhân, cười như không cười nói: "Vậy muốn xem thành ý của phu nhân, như phu nhân biết đến, ta luôn luôn ngu ngốc, có một số việc thường không nhớ rõ."

Bạc nhiều, nàng cũng quên nhiều!

Gương mặt Lâm phu nhân hơi giật giật, thở sâu nói: "Năm mươi vạn lượng."

Toàn bộ của hồi môn của Lâm Sơ Cửu dù có thêm một chút, bất quá cũng chỉ là mười mấy vạn lượng, đó là nếu như gả cho thân vương, còn nếu gả cho người thường, cũng chỉ tầm bảy tám vạn lượng.

Có thể thấy được Lâm phu nhân tuyệt đối là đã hạ tiền xuống, Lâm Sơ Cửu cũng cảm thấy rất nhiều, nhưng loại đàm phán về đồ vật này, người khác ra giá bao nhiêu ngươi liền đồng ý, như vậy có vẻ là quá vội vàng.

Khóe môi Lâm Sơ Cửu ngậm một mạt cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Phu nhân đây là muốn tống cổ ăn mày ư? Đường đường là mạng của đích trưởng nữ tả tướng, chỉ có giá trị năm mươi vạn lượng?"

"Vậy ngươi muốn bao nhiêu? Sơ Cửu, ngươi hẳn là rất rõ ràng, phụ thân ngươi cũng không có nhiều bạc, năm mươi vạn lượng này đều là tiền riêng của ta."

Lâm phu nhân tức giận muốn hộc máu, nhưng không thể không nhịn xuống.

Mạng của đích trưởng nữ tả tướng!

Lâm phu nhân hối hận nha!

Trước đây nàng không nên hạ độc dược mãn tính nha, nàng nên một lần giải quyết vĩnh viễn tiện nhân này, hiện tại sẽ không bị khinh bỉ như thế.

"Phu nhân, ngươi đừng khinh ta không biết gì, ngay cả cho rằng ta cái gì cũng không biết. Tổ tiên phụ thân tuy không lưu lại gia sản gì, nhưng mấy năm nay trong nhà tuyệt đối không thiếu tiền bạc, phu nhân ném ra năm mươi vạn lượng, đây là muốn tống cổ bà con nghèo đi hay sao?"

Nếu sớm biết rằng thiên kim khó mua, Lâm Sơ Cửu mới mặc kệ Lâm phu nhân có bao nhiêu hối tiếc, có bao nhiêu cừu hận, nàng hiện tại chỉ nghĩ, muốn gõ bao nhiêu bạc, mới có thể khiến vị phu nhân này đau lòng.

Nàng thực sự không phải muốn nhiều bạc như vậy, nàng tuy yêu tiền, cũng không phải là người có lòng tham không đáy, bất quá là nàng muốn mượn cơ hội nho nhỏ này trả thù một chút vị gì giống như thuần lương nhưng thật ra rất ngoan độc mà thôi.

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn bao nhiêu?" Lâm phu nhân lửa nóng bốc lên, bà con nghèo?

Nhà ai có bà con nghèo, phải dùng tới năm mươi vạn lượng để tống cổ đi?

"Ân......" Lâm Sơ Cửu ra vẻ suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt bất đắc dĩ mở miệng: "Năm mươi vạn lượng thì năm mươi vạn lượng đi."

Lâm phu nhân còn chưa kịp cao hứng, đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu chuyển giọng: "Bất quá là năm mươi vạn lượng hoàng kim, mà không phải là bạc trắng!"

"Cái gì?"

Lâm phu nhân kích động trực tiếp đứng lên, "Năm mươi vạn lượng hoàng kim, ngươi sao không đi đoạt lấy, toàn bộ Lâm phủ bất quá cũng chỉ có năm mươi vạn lượng hoàng kim." Lâm phu nhân không còn giữ nổi cơn giận của mình, khuôn mặt chuyển thành màu tím đỏ, phẫn nộ trong mắt loé lên hoa lửa......

Nếu không phải ngày mai Lâm Sơ Cửu phải xuất giá, nàng nhất định sẽ lập tức giết chết Lâm Sơ Cửu!

Muốn giết chết một tiểu cô nương ở hậu viện lặng yên không một tiếng động, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn.

Lâm Sơ Cửu nắm được nhược điểm của nàng thì sao, nàng ta có thể ra khỏi đại môn Lâm phủ hay sao?

Không rời được Lâm phủ, Lâm Sơ Cửu cho dù có dao nhỏ cũng không dùng được. Nhưng cố tình......

Lâm Sơ Cửu đã chọn một thời cơ tốt nhất, ngay trước ngày đại hôn một ngày, nếu như Lâm Sơ Cửu có gì bất trắc, cho dù Tiêu Vương gia mặc kệ, hoàng gia cũng sẽ không mặc kệ, vạn nhất điều tra ra thì nàng liền thảm.

Lâm Sơ Cửu, quả nhiên đủ âm hiểm, có thể nhẫn cho tới hôm nay, thật không phải là một nhân vật đơn giản.

Lâm phu nhân tức giận đến nỗi thở hổn hển, hoàn toàn không hề chú ý tới, mình đã nói một hơi về điều gì đó......

Lâm phu nhân không chú ý tới, nhưng không có nghĩa Lâm Sơ Cửu sẽ không chú ý tới, nghe được lời nói của Lâm phu nhân, khóe môi Lâm Sơ Cửu khẽ nhếch, cười giống như tiểu hồ ly: "Phu nhân, năm mươi vạn lượng hoàng kim mà nói là quá nhiều, vậy hai mươi lăm vạn lượng là được. Là đích trưởng nữ Lâm gia, muốn nửa cái Lâm phủ cũng không phải là quá đáng đi?"

"Sơ Cửu, sau ngươi còn có muội muội cùng đệ đệ." Lâm phu nhân tức giận đến nỗi thiếu chút nữa là hộc máu......

Nửa cái Lâm phủ?

Lâm Sơ Cửu là cái thá gì, nàng ta có cái tư cách gì mà muốn nửa cái Lâm phủ?

"Nương ta chỉ sinh ra mỗi mình ta." Nói cách khác, nàng không thừa nhận những đệ đệ muội muội kia.

Lâm phu nhân lại hít thở thật sâu một hồi, há miệng thở dốc, nhưng vẫn cứng rắn, đem lời nói đến miệng nghẹn trở về, hít sâu vài lần, mới nói: "Sơ Cửu, hai ngày trước ngươi đả thương Uyển Đình, Thái tử vì chuyện này vẫn không cao hứng, hoàng hậu nương nương cũng rất bất mãn."

Đây là giao dịch, nếu Lâm Sơ Cửu lui một bước, Lâm phu nhân sẽ giúp Lâm Sơ Cửu đối đầu với Thái tử và hoàng hậu.

Nhưng, nàng cần sao?

Lâm Sơ Cửu không tỏ ý kiến, cười, "Mẫu thân, trưởng tỷ như mẹ, ta giáo huấn muội muội nhà mình, cùng Thái tử và hoàng hậu có quan hệ gì đâu? Thái tử và hoàng hậu còn quản không đến tiểu viện của Lâm gia, đương nhiên cũng quản không nổi hậu viện của Tiêu Vương phủ."

Nàng cùng hoàng hậu sắp trở thành chị em dâu, trở thành thím của Thái tử, hoàng hậu và Thái tử cho dù muốn giáo huấn nàng, cũng không thể lấy cái này làm cớ......

"Sự tình của Uyển Đình, đều do mẫu thân là ta quản giáo, Sơ Cửu ngươi đừng nên đi quá xa." Trưởng tỷ như mẹ, đó là khi mẫu thân không còn, mẫu thân nàng vẫn còn ở đây!

"Phu nhân ngày thường chiếu cố ta nhiều như vậy, ta đương nhiên thay đại phu nhân giáo huấn một hồi, cũng không có gì ghê gớm." Lâm Sơ Cửu xoa xoa móng tay của mình, nhẹ nhàng thổi chúng, như thể Lâm phu nhân không ở trước mặt.

Ba ngày chưa từng rửa mặt chải đầu, nhưng đôi tay Lâm Sơ Cửu lại không hề dính chút dơ bẩn nào, khiến Lâm phu nhân không thể không nghĩ: trong Tả tướng phủ này, còn có người của Lâm Sơ Cửu hay không?

Nếu như không có, Lâm Sơ Cửu bị nàng bỏ đói ba ngày, sao vẫn có thể tung tăng nhảy nhót?

Lâm phu nhân rũ mắt xuống, trong lòng không thể không tính toán......

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!